Edit by Hoang Lan Tran
Khi Hạ Cảnh Viêm cùng nữ diễm quỷ ăn ý ôn tồn trong nháy mắt đó.
Hai bóng dáng, một người một quỷ bỗng nhiên lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được dung hợp lại cùng nhau.
Thân thể Hạ Cảnh Viêm thân thể đột ngột xuất hiện một nửa là nữ diễm quỷ, một nửa là chính hắn.
Dù luôn luôn bình tĩnh không bị sự vật ảnh hưởng, Hạ Lẫm cũng bị một màn này cho chấn kinh.
"Hạ Cảnh Viêm, ngươi là người nhà họ Hạ, lấy trừ ma, bảo vệ đạo làm nhiệm vụ, ngươi đi theo nữ diễm quỷ liên thủ thì thôi, mà cùng với ả chia sẻ thân thể, cùng chia sẻ linh hồn sao? Ngươi chắc chắn bị điên rồi?"
Tiếng Hạ Lẫm rất lớn, lớn đến mức tránh không được tức giận cùng chỉ trích.
Hắn là Hạ gia gia chủ, lại làm tổn thương quan hệ họ hàng, dần dần hại chết Hạ Kỳ Anh, là hắn không đúng cùng áy náy.
Nhưng dưới mắt của hắn, Hạ Cảnh Viêm lại cùng quỷ quái làm bạn, lại còn tự mình cam tâm tình nguyện rơi vào, trở thành một thành viên trong đó.
Đây chắc chắn là cái tát nặng nề vào mặt hắn.
Không ý thức tự chủ, ta không cảm giác được Hạ Lẫm vui sướng hay buồn giận, chỉ có thể thông qua dao động của từ trường mà đánh giá mức độ tức giận của hắn.
Khi Hạ Lẫm đối với Hạ Cảnh Viêm lửa giận đạt tới đỉnh điểm, ta tự ý từ phía sau hắn nhảy ra.
Đuôi rắn khổng lồ màu xanh biếc bị kiềm hãm hai ngày trước, đột nhiên vô thức hiện ra.
Là do ta quá để ý Hạ Lẫm, vung đuôi rắn lên, không nói hai lời, liền tấn công hợp thể của nữ quỷ cùng Hạ Cảnh Viêm.
Có Quỷ Lực hỗ trợ Hạ Cảnh Viêm, ra tay không chỉ có độc dược, còn mang theo lực tấn công mạnh mẽ, cùng độc phấn đánh về phía đối diện.
Ta không phản kháng lại độc phấn, đuôi rắn vẫn như cũ ngoan cố cùng quyết tuyệt vòng qua thân thể Hạ Cảnh Viêm, ý đồ cuốn hắn lên, vò nát thân thể của hắn.
Hạ Lẫm biết rõ lực sát thương của phấn độc, chặn đòn tấn công của ta, kéo ta lăn qua một bên.
"Hạ Lẫm, ngươi lại thương hương tiếc ngọc, nói ta có tội làm bạn với quỷ, ngươi còn không phải như vậy sao, cùng quái vật thân người đuôi rắn làm bạn? Ha ha ha..."
Hạ Cảnh Viêm dùng siêu cường Âm Ba Công, giọng nói bất nam bất nữ càn rỡ.
Chung quanh đất đá, cây rừng và bụi cỏ dưới tác động Âm Ba Công của hắn mà sụp đổ, rơi rụng.
Hạ Lẫm kéo ta tới chỗ cây hoè lớn to bằng vòng tay của hai người trưởng thành, cũng không thể tránh khỏi âm ba công của hắn.
Ta bị Hạ Lẫm ôm ngã trên mặt đất, như cái bánh quai chèo, hướng sườn dốc thay nhau lăn xuống dưới.
Sườn dốc phía dưới xuất hiện khe nứt, trong cái khe giơ ra giống như cánh tay Địa ngục giương nanh múa vuốt, cánh tay Kỳ Lân...
Mắt thấy hai chúng ta hai sẽ phải lăn đến khe nứt, lọt vào bên trong bị ác quỷ nuốt chửng.
Hạ Lẫm ra sức hung tợn ném ta trở lại trên sườn núi.
Tự mình lại không có sức mạnh phản kháng ngã vào trong khe nứt...
"Hạ Lẫm..."
Hai mắt hỗn loạn, thân thể cứng đờ, khi Mộ Hằng ngã vào trong khe nứt, chốc lát ta hoàn hồn trở lại.
Sau khi khôi phục trở lại, ta nằm ở trên sườn dốc nhìn chằm chằm Mộ Hằng lăn xuống đất không có khe hở, phát ra đau khổ gào rít.
Trong ngực ta đột nhiên như bị khoét một lỗ hổng tuôn máu.
Không chút do dự, ta co cẳng muốn nhảy vào khe nứt kia.
Nhưng vừa nâng chân trái lên, Hạ Cảnh Viêm kia đáng ghét, bỗng nhiên dùng bàn tay ti tiện của hắn nắm chặt cổ áo của ta.
"Tiểu Linh nữ, ngươi trốn không thoát đâu, nghe quỷ muội nói ngươi có thể là Nữ Oa chuyển thế, gân cốt của ngươi, máu thịt đều mang Nữ Oa truyền thừa thần lực, ăn ngươi, vậy ta không phải..."
Cùng quỷ mưu da, cùng người mưu tư, Hạ Cảnh Viêm tại thời khắc này đúng là chỉ nghĩ đến máu thịt của ta.
Tạm thời không nói đến việc ta có phải là Nữ Oa chuyển thế, hắn có phải là đang nói hươu nói vượn.
Ta cũng không cho phép hắn ức hiếp ta một chút nào nữa.
"Ăn ta, liền là chết, có nằm mơ ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện này!"
Ta hướng về phía Hạ Cảnh Viêm lạnh lùng cười một tiếng, trước khi hắn nổi giận, hai chân bỗng nhiên đá vào bộ hạ của hắn.
Khi hắn bản năng đau đến không gì sánh được, nhảy xuống bên trong khe nứt nơi Hạ Lẫm ngã vào.
So với chết, ta sợ không nhìn thấy Hạ Lẫm hơn.
Nhảy vào khe nứt, ta cho là ta sẽ chết chắc.
Bất ngờ là, Hạ Lẫm đã leo lên đến cạnh khe, sử dụng kiếm gỗ đào ra sức chặt đứt hai tay tà ác, ý đồ bắt hắn hạ A Tỳ Địa Ngục.
Ta nhảy xuống một khắc này, Hạ Lẫm mắt sắc bắt được ta, tay dùng kiếm gỗ đào chặn ngang ôm lấy ta.
Nhìn thấy Hạ Lẫm còn sống, ta mừng rỡ quên đi cơ hội, ôm hắn thật chặt.
"Hạ Lẫm, hù chết ta, ta, ta nghĩ là ngươi chết rồi..."
Ta kích động nước mắt rơi xuống nóng hổi, đỉnh đầu liền nghe thấy Hạ Lẫm lạnh lùng đáp lại.
"Vốn đang có thể sống vài phút, bị ngươi một màn như thế, hiện tại chúng ta có thể trực tiếp cùng một chỗ rơi xuống dưới."
Hạ Lẫm lời này nói ra miệng, ta ngay từ đầu còn chưa hiểu, chợt chú ý tới lơ lửng dưới lòng bàn chân một đám tay quỷ giương nanh múa vuốt vươn hướng mắt cá chân của ta cùng Hạ Lẫm, đáy mắt của ta phút chốc xẹt qua kinh ngạc.
Ta phát hiện một tay Hạ Lẫm bám trên vách đá, một tay vòng ôm ta, trong khe nứt trên mặt đất đã không có chỗ trốn, thậm chí năng lực phản kích đều giống như số không.
"... Không có việc gì, còn có ta."
Thời khắc mấu chốt, ta đột nhiên phát hiện đuôi rắn không thể khống chế được, tự phát từ từ xuất hiện.
Ta vung đuôi rắn lên, để Hạ Lẫm giẫm lên cái đuôi của ta, sau đó đuôi rắn cao cao giơ lên, lại nhanh chóng rơi xuống.
Trên mặt đất trong khe kích thích một trận khói đặc, sau đó ta mang theo Hạ Lẫm bay ra khỏi khe nứt.
Ngây thơ cho rằng, chúng ta còn có thể sống sót.
Nhưng ta quên ở phía trên còn có một cái nhìn chằm chằm, nửa người nửa quỷ Hạ Cảnh Viêm.
"Wow, thế mà còn chưa có chết nữa? Vậy liền để ta đưa các ngươi một đoạn đường, thấy thế nào?"
Âm thanh tà ác và gian trá trên đỉnh đầu của chúng ta vang lên, tiếp theo Hạ Cảnh Viêm trong tay phun ra màn sương dày đặc màu đỏ như máu, ta cùng Hạ Lẫm bị bao phủ ở bên trong.
"Súc vật hèn hạ."
Hạ Lẫm lấy ra kiếm gỗ đào, đối mặt Hạ Cảnh Viêm mất hết tính người, hắn tạo ra cái này đến cái khác phù lục đánh về phía Hạ Cảnh Viêm.
Đáng tiếc màu vàng sáng phù lục như đánh vào trong nước, một chút tác dụng đều không có, còn không nổi lên một chút bọt nước nào.
Màu máu trong sương mù dày đặc mang theo độc, ta vô lực vung vẩy cái đuôi, trước mắt xuất hiện Sao kim, ý thức không rõ.
Hạ Lẫm nguyên bản liền bị thương, dưới sự tấn công của sương độc, thể lực chống đỡ hết nổi theo sát ta cùng một chỗ ngã trên mặt đất.
"Đi chết đi, Hạ Lẫm!"
Ta mơ hồ ở giữa nghe được âm thanh nguyền rủa hung tợn của Hạ Cảnh Viêm.
Thân thể ta theo bản năng hướng phía Hạ Lẫm nhào tới, đuôi rắn đem thân thể của hắn bao phủ ở trung tâm, chỉ sợ hắn bị một chút tổn thương nào.
Mà Hạ Cảnh Viêm tấn công hắc khí về phía ta, thẳng hướng ta mà tới.
"Đóa Nhã, tránh ra, ta không cần ngươi đến bảo vệ ta!"
Bên trong đuôi rắn, Hạ Lẫm liều mạng từ trói buộc của ta ở bên trong trốn thoát, thanh âm hắn khàn giọng mà đau khổ.
Ta phảng phất như không nghe thấy, mắt điếc tai ngơ nằm sấp trên mặt đất, không động đậy.
Chỉ có thể chờ đợi cái chết đến.
Chậm rãi, Hạ Lẫm rốt cuộc bất động,âm thanh lãnh đạm mang theo kiên quyết của hắn ở bên cạnh ta vang lên.
"Ngươi cho rằng ngươi vì ta mà chết, ta liền sẽ bình an vô sự sao? Thật ngốc, ngươi thật là ngốc..."
Ta là ngốc!
Khi khói đen bao phủ toàn thân của ta, thân thể của ta thể lực chống đỡ hết nổi, triệt để lâm vào trong bóng tối tận cùng.
Edit by Hoang Lan Tran