Ta im lặng theo Hạ Lẫm trở về Hạ gia.
Đã gần ba giờ sáng, trở về phòng khách, trằn trọc trằn trọc không ngủ được.
Ngay khi tôi nhắm mắt lại, người phụ nữ mặc áo trắng Lệ Quỷ không có trái tim hiện ra trong tâm trí tôi.
Khuôn mặt gớm ghiếc của cô cứ lởn vởn như một cơn ác mộng.
"ayyyy ~"
Lật qua lật lại ngủ không được, ta dứt khoát không ngủ nữa.
Sau khi bật đèn, tôi cảm thấy khát, và bước ra khỏi giường để lấy một cốc để làm dịu cơn khát của tôi.
Xuống lầu phòng khách lấy nước, lại vô tình đụng phải Hạ Lẫm cũng mất ngủ.
" Hạ Lẫm, sao muộn như vậy anh còn chưa ngủ?"
Vừa hỏi, tôi vừa lấy một chiếc cốc sứ sạch để lấy nước.
Nhưng cho đến khi tôi đổ đầy nước, tôi không thấy Hạ Lẫm đáp lại tôi.
Tôi uống nước ấm, bước lại gần Hạ Lẫm đang ngồi yên trên sô pha.
Khi bước vào, tôi thấy trên bàn kính trước mặt Hạ Lẫm có ba đồng tiền bằng đồng quen thuộc.
Tôi nghiêng đầu nghi ngờ, anh ta bói toán à?
Sau khi bói toán, là cát hay là hung?
Tôi nhớ lúc xảy ra sự việc Lục Mao Cương Thi, sau khi Hạ Lẫm bói toán, mặc dù rất ít lời như mọi khi, nhưng ít nhất cũng sẽ nói cho tôi biết kết quả là như thế nào.
Nhưng lần này, anh cau mày nhìn chằm chằm ba đồng tiền trên bàn, không những không nói, cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Có vẻ như kết quả thật khủng khiếp.
" Hạ Lẫm, có phải là điềm dữ, hay là..."
Tôi đang định an ủi Hạ Lẫm, trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn tôi với vẻ thờ ơ khác thường.
"Cô hiểu quẻ tượng?"
Ngay khi tôi bị anh nhìn chằm chằm, đang định tìm cớ quay vào nhà, Hạ Lẫm đột nhiên nói một câu không thể giải thích được với tôi.
"Tôi cũng không hiểu."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu anh muốn nói gì.
Tôi không hiểu bói toán và anh ấy cũng không phải không biết nó lần đầu, vậy anh đề cập đến điều này không có lý do làm gì?
Nhưng sau đó, câu trả lời của Hạ Lẫm khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
Anh cúi đầu sờ soạng ba đồng trên bàn, ra vẻ thản nhiên nói: "Cô không hiểu hẳn là đương nhiên, ta tại sao không hiểu?"
"Sao?"
Ta nghe được như lọt vào trong sương mù, chỉ cảm thấy HL
trong thanh âm tràn ngập bi thương nồng đậm.
Anh ta dường như đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng.
Tôi bất giác thốt lên: "Sao anh không hiểu? Chẳng phải anh giỏi bói toán, tính toán, thuật số sao?"
Tôi đã yêu cầu đương nhiên, trong trí nhớ của tôi, Hạ Lẫm còn là người bói toán và số học bên cạnh các kỹ năng y học.
Nhưng Hạ Lẫm chợt mất đi thuật bói toán.
"Vốn dĩ tôi đã hiểu."
Cái ẩn ý, bây giờ tôi không hiểu.
Hạ Lẫm đột nhiên đứng dậy, cúi đầu, ném đống tiền trên bàn vào thùng rác như trút giận.
"Tôi không cần bọn họ bây giờ."
Tôi thẫn thờ nhìn ba chiếc đồng mà Hạ Lẫm từng coi như bảo vật, lại bị ném vào thùng rác
Trong lòng đột nhiên có chút khó chịu không giải thích được.
Còn chưa kịp hiểu khó chịu là vì cái gì, Hạ Lẫm đột nhiên xoay người rời đi về phòng ngủ của mình.
Khi đi đến đầu cầu thang, anh ấy đột ngột dừng lại, quay lưng về phía tôi và nói điều gì đó khiến tôi như lên mây.
"Mấy ngày này thành phố sẽ không quá yên bình."
Nói xong, Hạ Lẫm lên lầu, để lại ta một mình đứng ở nơi đó, suy nghĩ anh nói vậy là gì.
Ý của anh ta là thành phố sẽ không được yên bình trong những ngày tiếp theo, vậy nên Quỷ không bị xóa sổ sao?
Bộ não của tôi quá nhỏ để suy nghĩ thấu đáo.
Đến gần cơm trưa ngày hôm sau, Tiết Phong mang tin dữ trở về.
"... Cô ấy bỏ chạy."
Lúc HL và Tiết Phong đang nói chuyện trong phòng làm việc, tôi tình cờ đi ngang qua, nghe vậy không khỏi sững sờ.
Cô ấy bỏ chạy?
Cô ấy đang ám chỉ ai vậy?
Lệ Quỷ trắng đêm qua bất giác xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tiết Phong nhắc tới có lẽ là Lệ Quỷ kia.
Tôi cau mày và tiếp tục lắng nghe.
Sau đó, giọng nói lạnh lùng của Hạ Lẫm từ khe cửa truyền đến.
“Có chuyện ngoài ý muốn.” Hạ Lẫm dừng lại, tiếp tục nói, “Sự xuất hiện cô ta tạo nên phản ánh tính toán số học trước đây của tôi. Ba đại gia chủ chúng ta sợ rằng sắp tới sẽ xảy ra tai họa.”
Thảm họa đang cận kề?
Khi tôi nghe điều này, tim tôi nhảy lên.
Tôi muốn tiếp tục lắng nghe những gì họ nói sau đó.
Nhưng mà, Hạ Lẫm và Tiết Phong thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ nghe được bọn họ nhắc tới bói toán.
Nói cái gì thuật bói toán tạm thời biến mất, mệnh lý suy tính thuật độ chính xác không đủ, gần đây phải tăng cường gia tộc phòng bị.
Tôi chỉ nghe đại khái điều này, nhưng tôi tự hỏi tại sao Hạ Lẫm lại nói về sự biến mất của bói toán.
Lời nói không thể giải thích được của Hạ Lẫm tối hôm qua có phải là nói đến việc bói toán biến mất không?
Tôi không biết, tôi muốn bám vào cửa và lắng nghe cẩn thận, nhưng tai vừa dựa vào.
Cánh cửa đột nhiên bị người bên trong mở ra, tai tôi dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của người kia.
"Đóa Nhã, cô đang làm gì?!"
Tiếng nói lạnh lùng bất mãn của Hạ Lẫm từ trên đầu tôi vang lên.
Tôi choáng váng, vội vàng đứng dậy khỏi vòng tay anh ta và lùi lại.
Tôi bị phát hiện đang nghe trộm, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, và lời giải thích của tôi trở nên nhợt nhạt và yếu ớt.
“Tôi, tôi ở đây—” Tôi nhìn thấy người giúp việc đi về phía phòng làm việc, cô ấy chỉ cầm hai tách trà trên tay, trên tay của nàng vừa vặn bưng hai chén trà, ta không chút suy nghĩ liền đoạt lấy, "Đưa trà, đúng, ta là tới đưa trà."
Nếu nói thẳng ra thì ngay cả tôi cũng không tin mình.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Hạ Lẫm thực sự tin, vươn tay cầm lấy tách trà trên khay của tôi nhấp một ngụm.
"Lần sau nếu đưa trà, nếu như không phải mượn tay người khác người khác không còn gì tốt hơn."
Ngay khi tôi nghĩ Hạ Lẫm thật sự tin tôi, những gì Hạ Lẫm đột nhiên nói ra khiến cổ tôi xấu hổ đỏ bừng.
Ta ủ rũ đứng tại chỗ, trả lời cũng thế, không trả lời cũng không phải, chỉ có thể khô cằn đưa mắt nhìn HL từ bên cạnh ta đi qua.
"Lần sau nếu cô bị bắt quả tang nghe lén, tốt nhất mặt không đỏ tim không đập trả lời, như vậy sẽ thuyết phục hơn."
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
Nghe thấy giọng nói này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nam nhân, sau khi nhìn thấy Tiết Phong, sắc mặt trở nên vừa trắng vừa đỏ.