Edit by Như Oanh
Ta bình tĩnh trừng mắt nhìn Tiết Phong.
Lúc này, nếu tôi tỏ ra sợ hãi, chắc chắn anh ta sẽ về mặt khí thế ép đến ta..
Đoán chừng bị dắt mũi, thà ngực tỏ ra khí thế.
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Tiết Phong nhìn vào mắt tôi từ lúc bắt đầu thăm dò đến lúc bình tĩnh cuối cùng.
"Ta không cùng cô tranh cãi. Những người có thể ở sau sân Hạ gia, có lẽ Hạ Lẫm đã xem xét cẩn thận.."
Tiết Phong nhìn ta, đột nhiên nhẹ giọng nhắc tới tên Hạ Lẫm.
Tôi sững sờ, hình như anh ta biết Hạ Lẫm, nếu không giọng điệu của anh ta sẽ không thay đổi từ ban đầu thành lãnh đạm như bây giờ.
“Anh biết Hạ Lẫm sao?” Mối quan hệ của họ là bạn hay thù?
Tiết Phong dường như cũng giống như Độc Tâm Thuật, trực tiếp hỏi ta: "Ta quen biết mấy chục năm bằng hữu, cô nói xem là biết hay không?"
Tôi không ngờ rằng người đàn ông này thực sự sẽ chất vấn lại tôi.
Tôi đã quá lười biếng để đấu lí với anh ta trong những câu hỏi này. Sau khi lập lờ khoảng cách với anh ta, tôi giải thích danh tính của mình một cách thẳng thắn.
"Đừng tiếp tục nói nhảm, vì là quan hệ bạn bè, tôi sẽ không coi anh là người lạ xông vào nhà. Tôi tên Đoá nhã, thân phận hiện tại là bạn của Hạ Lẫm."
Tôi cố ý nói rằng thân phận hiện tại của tôi là bạn.
Vì tôi tin chắc rằng, thân phận của mình trong nay mai sẽ không đơn giản như vậy.
Nghĩ xong, má tôi hơi đỏ.
Tiết Phong nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên trước lời giới thiệu của tôi.
"Hiện tại là bằng hữu của Hạ Lẫm, về sau thì sao? Đáp án này, hừ, thú vị."
Ta bị Tiết Phong đột nhiên cười, trong lòng cũng là nhíu lại.
Rõ ràng nhìn xem anh ta rất an tĩnh, lời nói ra làm sao nghe làm sao không thích hợp.
Mong muốn thư giãn đầu óc của tôi đã biến mất, vì vậy tôi muốn quay trở lại.
Tốt hơn là quay trở lại phòng ngủ còn hơn là đứng ở đây.
Nhưng anh chàng sau lưng tôi như một bóng ma, anh ta sẽ theo tôi đi bất cứ đâu.
Ta nóng nảy quay đầu lại, bất mãn trừng mắt nhìn Tiết Phong: "Anh tại sao lại đi theo tôi? Tôi đã nói cho anh biết tôi là ai, anh sao vẫn đi theo tôi?"
Anh sẽ không phải là một kẻ theo dõi biến thái chứ?
Đối mặt với câu hỏi của ta, Tiết Phong nhếch môi không cam lòng: "Xin lỗi, ta không đi cùng cô, ta tới đây tìm Hạ Lẫm."
Anh đến xem Hạ Lẫm?
Hạ Lẫm, vừa rồi lúc ra cửa, anh không phải nhìn thấy sao? Làm sao có câu hỏi này?
Tôi nghi ngờ liếc nhìn Tiết Phong, cũng không nói chuyện nữa, luôn cảm thấy người này có vấn đề, tốc độ dưới chân tăng nhanh, xoay người vào phòng bếp tìm Lương sư phụ.
Không ngờ người tên Tiết Phong lại không đi theo, ngược lại xông thẳng đến tòa nhà nơi Hạ Lẫm đang ở.
"Đoá Nhã? Đến tại sao không nói chuyện, ta còn tưởng rằng là trong nhà có trộm."
Tôi dựa vào cửa, nhìn chằm chằm phương hướng Tiết Phong biến mất, nhưng lại quên mất Sư Lương ở trong bếp.
Nghe giọng điệu kinh ngạc của Sư phụ Lương, tôi chợt quay đầu lại thì thấy ông ta đang cầm dao nĩa, giống như sắp bắt người vậy.
"Ta vốn là muốn tới gặp ông hỏi một chuyện, nhưng lại quên mất. ta quấy rầy ông rồi "
Tôi nói xin lỗi và cười với sư phụ Lương.
Thầy Lương chưa kịp trả lời, tôi đã vội vàng rời khỏi bếp.
Nhưng không ngờ vừa ra khỏi bếp đã thấy Tiết Phong không nên ở đó.
Kết quả là tôi sợ hãi và lao về phía trước.
Thật không may, trước mặt tôi có một cái ao nhân tạo của Hạ gia, tôi đã sống trong sa mạc nhiều năm, và tôi đã nhìn thấy ở một số triều đại trong hơn một thập kỷ.
Cái này một khi rơi vào, ta coi như thật xong đời.
Nhìn thấy mình suýt có chuyện, tôi theo bản năng muốn tránh đi, nhưng linh lực đã từ bỏ tôi vào thời khắc mấu chốt.
Lúc vội vàng, tôi vươn tay nắm lấy cánh tay người bên cạnh.
Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Nhìn người đàn ông rất cứng cáp, bị tôi kéo như thế này, anh ta không thể đứng yên, mặc dù không đến mức bị tôi kéo xuống ao, nhưng tôi vẫn vững vàng đè lên mảnh đất bên cạnh cái ao nhân tạo.
Tấm ngực của người đàn ông nằm dưới tôi, da tôi cọ vào da người lạ, và cơ thể tôi áp vào cơ thể người đàn ông kia.
Nếu người dưới tôi là Hạ Lẫm, tôi sẽ rất vui, nhưng nếu không phải anh ấy, tôi sẽ lúng túng bò đứng dậy.
Nhưng người tên Tiết Phong này có vẻ muốn cùng tôi đối nghịch, khi tôi đứng dậy, anh ta thực sự nắm lấy cánh tay của tôi, lật người đè tôi xuống dưới.
"Anh đang làm gì đấy!"
Ta sợ tới mức đồng tử giãn ra, há mồm liền phát hiện hỏi.
"Đáng lẽ tôi phải hỏi cô câu này đúng không? Đoá Nhã, cô nói xem cô thích chính là chui vào dưới thân của người khác sao? Xùy —— "
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay sẽ là ngày đen đủi của tôi.
Ta bị Tiết Phong cố ý lừa, ngược lại là Hạ Lẫm đi tới xuất hiện ở sân sau, liền thấy ta bị Tiết Phong đè ở phía dưới.
Bất kể là tôi có lấy lòng Hạ Lẫm hay không, nhưng vào lúc này, tôi không thể không chống cự đẩy Tiết Phong ra.
Trong lòng có những sợ hãi, lo lắng nhưng trong cảm xúc này vẫn đọng lại dấu vết của niềm vui.
Khoảnh khắc Hạ Lẫm xuất hiện, tôi dường như thoáng thấy được vẻ không hài lòng trong mắt anh ấy.
Anh ấy cũng quan tâm đến tôi sao? Ngược lại, nếu tôi ở bên người khác, anh ấy cũng không nên không vui chút nào.
"Hạ Lẫm, để tôi giải thích, chuyện không phải như thế này."
Tôi lo lắng Hạ Lẫm sẽ hiểu lầm, tôi tức giận nhìn chằm chằm Tiết phong vẫn đang đè lên người tôi.
"Anh tránh ra cho tôi!"
Cố gắng đẩy Tiết Phong ra, lo lắng chạy tới bên người Hạ Lẫm: "Hạ Lẫm, nghe ta nói, chính là như thế này..."
Nhưng không ngờ rằng Hạ Lẫm còn không có cho ta cơ hội nghe ta giải thích, trực tiếp ngắt lời ta.
"Không cần cô giải thích, chúng ta chỉ là quen biết xã giao."
Hạ Lẫm nói, mặc kệ ta buồn bực mặt tối sầm, quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tiết Phong từ bên cạnh nhảy lên.
"Cô ấy không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc, vì vậy hãy chú ý lần sau."
Hạ Lẫm dường như đối với Tiết Phong bộ dáng, như thể anh thường xuyên tiến vào Hạ gia.
" "Khó kìm lòng nổi, tôi sẽ chú ý."
Câu trả lời của Tiết Phong càng khiến tôi khó hiểu, đặc biệt là bốn chữ khó kìm lòng nổi, không hiểu thấu.
Tôi đơn giản phớt lờ lời nói của anh ta và sốt sắng hỏi sau Hạ Lẫm.
"Hạ Lẫm, anh thật sự biết người đàn ông này sao? Không biết Tiết Xán và An Tố thì ở mức nào."
Tôi không thích vẻ tao nhã này, tôi không biết có bao nhiêu người đàn ông xấu.
Đáng tiếc, Hạ Lẫm lại tuân thủ nguyên tắc trực tiếp bỏ qua lời nói của ta, trực tiếp vọt tới căn phòng nơi gian chính.
"Nghe quản gia nói anh tìm ta? Nếu Có chuyện, chúng ta đi thư phòng nói, vừa vặn ta trở về có chút việc muốn làm, chớ trì hoãn ta buổi chiều phải giải phẫu."
Hạ Lẫm mang theo Tiết Phong rời đi hậu viện, hai người vào phòng làm việc, bàn bạc chuyện quan trọng.
Tôi đã bị họ bỏ lại sân sau một cách khô khan, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng tôi không có bất kỳ vị trí quan trọng nào trong Hạ gia cả...