"Tôi nghĩ cái này đã... nói lên tất cả?"
Một lúc sau, giọng nói của John vang lên, hơi biến đổi.
Lestrade lấy lại tinh thần: "Ồ... tôi đoán vậy!"
"Sherlock Holmes đang cầu xin ai đó cho mình cơ hội?" John nói.
"Ờ... chắc là thế?" Lestrade đáp.
Sau đó ông thấy người bạn thân nhất của mình buông thõng một hơi, rồi lại tươi cười như trút được gánh nặng: "Trời ạ! Sherlock thật sự đang yêu một người!!"
Lestrade bắt đầu hoang mang, John rốt cuộc là đang vui sướng hay đang đau buồn đến mức từ bỏ chính mình?
"Tên Sherlock kia thực sự đã yêu, hơn nữa còn là một người đàn ông, anh họ của anh ta." John vừa cười vừa nói, nhìn Greg: "Thật quá kỳ diệu, đúng không?"
"Tôi..." Lestrade cảm thấy đêm nay não của mình thực sự đã quá tải.
Mà John đã bắt đầu nghiên cứu bức thư: "Anh ấy chưa viết xong sao? My...? Cái gì của tôi?"
"Tôi nghĩ..." Greg cuối cùng cũng kích hoạt lại chức năng cảnh sát của mình: "Tôi nghĩ đó là tên viết tắt của Mycroft?"
"Ồ!" John chợt nhận ra: "Vậy câu này có nghĩa là: 'Tôi ghét bằng chứng chỉ cho tôi một cơ hội, Mycroft.' Chúa ơi!"
Vẫn không thể kìm được, Lestrade hỏi: "Cậu không sao chứ, John?"
John quay đầu lại: "Gì cơ? Tất nhiên là tôi không sao rồi, có sao là Sherlock mới đúng. Anh ta bị đá, còn cầu xin được một cơ hội, hahaha, ông có thể tưởng tượng được điều đó không?"
Thanh tra cảnh sát Scotland Yard nhìn bạn mình — hay đúng hơn, người bạn trên danh nghĩa nhưng thực chất là người ông thầm mến mộ. Nghiêm túc mà nói, ai sẽ không thích John? Anh tốt bụng và hài hước, dũng cảm, kiên cường, trung thành, thông minh, Lestrade hết lời khen ngợi anh cũng không quá. Anh là người bạn cùng phòng kiêm cộng sự mà ngay cả Sherlock cũng không xét nét được một chút nào. Thực sự, ai có thể không thích anh?
Và còn một điều, điều đã luôn tồn tại dù ông có nói ra hay không. Nếu John yêu Sherlock, thì ít nhất Lestrade hy vọng mình có thể có được một câu trả lời xác đáng; nếu John thực sự yêu Sherlock một cách vô vọng, thì, Greg nghĩ, ông sẽ làm một người bạn hoàn hảo.
"John." Ông nói: "Tôi rất tiếc."
John còn đang cân nhắc "cơ hội" trong tin nhắn kia, nghe vậy quay đầu lại, nhìn ông đầy kinh ngạc.
"Cái gì?" Anh nhăn mũi, cái mũi tròn tròn rất đáng yêu.
"Tôi rất tiếc, Sherlock đã yêu một người khác." Lestrade nói.
John dường như không nhận được tín hiệu, chớp chớp đôi mắt to tròn, đôi mắt trung thành, hiền lành, nhưng khi cần thiết lại vô cùng kiên nghị.
"Ông nói gì cơ?" John hỏi trước khi Greg cố gắng mở miệng lại.
"Tôi..." Greg định giải thích, nhưng John lại ngắt lời ông: "Chờ đã, Greg, ông có hiểu lầm gì không?"
"Tránh việc chúng ta không nói về cùng một điều, để tôi nói trước." John nghiêng người trên sô pha, đối mặt với Greg Lestrade.
"Greg, tôi rất, cực kỳ, vô cùng chắc chắn rằng, tôi không yêu Sherlock Holmes, hơn nữa không phải vì anh ấy là đàn ông. Tôi cảm thấy tôi có thể yêu một người đàn ông, vốn trước kia tôi nghĩ mình không thể, nhưng bây giờ tôi cảm thấy tôi có thể, nhưng người đó... là một người khác, không phải Sherlock, hãy tin tôi."
Nói xong hết một hơi, John chớp mắt: "Tới lượt ông, ông đang nói cái gì?"
Greg thì lại dại ra, trong đầu chỉ xoay quanh mấy vấn đề: John không yêu Sherlock! John có thể chấp nhận đàn ông! John đang mến mộ một "người khác"!!
*
Mà lúc này, 221B phố Baker.
Sherlock nhận được một cuộc điện thoại, anh vốn không định trả lời, không có tên người gọi, một số lạ.
Nhưng anh nghĩ tới điều gì, ấn phím nghe
Đầu bên kia cũng không úp úp mở mở: "Sherlock." Giọng nói trầm thấp mượt mà truyền đến, Sherlock gần như tê dại từ sống lưng đến đỉnh đầu.
"Mycroft." Anh máy móc đáp lời.
"Cậu yêu cầu một cơ hội, tôi sẽ cho cậu." Chính phủ Anh nói. "Chúng tôi đã tìm được người phụ nữ kia. Cậu có một phút." Tút tút, điện thoại cúp.
Sherlock bật dậy khỏi giường - đống drap trải giường lộn xộn mà anh đã nằm suốt một tuần, lôi ra vài chiếc áo sơ mi và quần tây từ tủ quần áo, nhanh chóng mặc vào, cầm áo khoác chạy một mạch xuống nhà, mở cửa 221B, một chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu trước mặt anh.
Tài xế trông thấy anh, mở cửa xe.
Sherlock đóng cửa, bước chậm lại, vừa đi vừa mặc áo khoác, nâng cao cổ áo, không nhanh không chậm bước vào trong xe.
*
Trở lại căn hộ nơi John và Lestrade đang ở, họ đang mặt đối mặt, Greg vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút ngây ngất, lại có chút... mong đợi: "Ồ, được rồi." Ông nói: "Tôi không ngại... Ờ, cậu có thể thích đàn ông, thực ra, tất nhiên tôi sẽ không để ý, À... Như vậy rất tốt." Ông kìm lại tiếng rít gào trong đầu: Người đó là ai? Người cậu yêu là ai? Thay vào đó, ông nói: "Chúng ta tiếp tục đọc mấy tin nhắn này chứ?"
John vẫn nhìn ông, cho dù Greg cố gắng hết sức để hướng mắt về chiếc laptop.
"Nói gì đi, Greg..." John thì thầm: "Kẻ ngốc cũng thấy ông đang có chuyện muốn nói."
Lestrade nghẹn lời lời, ra sức chớp mắt mấy cái, cúi đầu, hai tay chống trên đầu gối, ôm mặt cố sức xoa thật mạnh.
"Ôi Chúa ơi, John." Ông rên rỉ trong lòng bàn tay: "Tôi..." Ông thực sự không biết phải mở miệng thế nào. Hủy hoại tình bạn của họ là điều mà Greg không mong muốn nhất.
Nhưng anh không thể từ bỏ cơ hội đang ở trước mặt mình lúc này.
"Cậu... Người khiến cậu cảm thấy mình có thể chấp nhận một người đàn ông, là ai?" Ông chống trán, nghiêng mặt nhìn John, chỉ có như vậy ông mới có thể đảm bảo biểu hiện trên khuôn mặt của mình "trong tầm kiểm soát".
John cắn chặt răng, nuốt nước bọt, dường như cố tránh ánh mắt của ông. Điều này khiến Greg ngạc nhiên, John chỉ làm vậy khi bao che cho Sherlock, bởi vì anh biết mình đang làm điều gì đó phạm pháp, anh chột dạ.
Nhưng anh luôn bất chấp như vậy, chột dạ, nhưng không chút nào áy náy.
Nhưng biểu hiện của John lúc này trông hơi ngượng ngùng và xấu hổ, Greg nghĩ thầm: Đó là ai? Ai có thể khiến cậu ấy xấu hổ như vậy?
"Là ông."
John, John dũng cảm, một cựu đại úy quân đội luôn khao khát được trở lại chiến trường, do dự một lúc sau đó trả lời một cách kiên định và thẳng thắn.