Editor: Cookie Oh
Nhìn bóng Viên Lỵ Lỵ xách túi đi xa dần, Chu Hải Mạn khẽ thở dài, “Hi vọng cô ấy có thể nghe lọt lời anh nói.”
Tiết Thiệu Luân nhìn cô, từ từ hỏi: “Cô nghĩ thông suốt như thế nào?”
Chu Hải Mạn nhìn về phía anh, chỉ thấy anh nhíu mày, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ tôi vẫn nghĩ chưa thông suốt sao? Đối diện với Viên Lỵ Lỵ mà tôi bình tĩnh như vậy, còn khiến cô ấy nói ra việc Lã Thượng Khôn lấy cớ đi công tác thực ra là cùng cô ấy tới Hải Nam, khoảng thời gian đó tôi cũng không gặp anh ấy, tôi không có phản ứng kịch liệt gì cả, không phải do trong lòng tôi đã có đáp án sao?”
“Tối hôm qua…” Chu Hải Mạn khuấy ly cà phê trên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tối hôm qua khi tôi đi uống rượu, có người hỏi tôi có cảm thấy tức giận khi Lã Thượng Khôn làm ra chuyện như vậy không, còn nói cho tôi biết tôi không tức giận vì không dành cho anh ấy nhiều tình cảm, mà tôi lại thấy thất vọng vì đặt quá nhiều hi vọng vào anh ấy.”
“Hả?” Tiết Thiệu Luân hứng thú nhìn cô, “Xem ra tối hôm qua cô đã được cao nhân chỉ điểm, anh ta còn nói gì với cô nữa không?”
Chu Hải Mạn nhìn anh, ra vẻ trầm tư suy nghĩ, tiếp tục nói: “Anh ta còn cho tôi biết, thật ra tôi không thích Lã Thượng Khôn.”
“Khụ khụ…” Tiết Thiệu Luân suýt nữa bị sặc cà phê, vừa không ngừng ho khan, vừa ngẩng đầu lên hỏi cô: “Cái này… cô cũng nhớ?”
Chu Hải Mạn nhìn Tiết Thiệu Luân, bình tĩnh trả lời: “Nhớ rất rõ ràng.”
“A, ha ha.” Tiết Thiệu Luân cười gượng hai tiếng, d cúi đầu tiếp tục uống cà phê.
“Cảm ơn anh.” Đột nhiên Chu Hải Mạn mở miệng nói, “Tối hôm qua đã uống rượu cùng tôi, còn… nói với tôi những lời đó, tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng những gì khó hiểu đã suy nghĩ rõ ràng rồi.”
Tiết Thiệu Luân không ngờ cô ấy sẽ nói cám ơn với mình, hơn nữa còn với vẻ mặt rất chân thành, ánh mắt không chuyển động nhìn mình chằm chằm, Tiết Thiệu Luân hơi giật mình, nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn, thật ra tôi cũng có tâm cơ riêng.”
Chu Hải Mạn chưa từng thấy anh nói nhỏ nhẹ như vậy, mà còn nghe rất rõ ràng, bỗng dưng, cô nhớ tới buổi tối anh thổ lộ với cô, cô đã từng thấp thỏm lo âu vì thấy được sự chân thành trong mắt anh, cũng từng vì câu nói tôi thích cô của anh mà rối loạn không ngừng.
“Cô… tính khi nào thì nói chuyện thẳng thắn với Lã Thượng Khôn?”
Chu Hải Mạn cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu trong ly, hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Anh ta?” Tiết Thiệu Luân nhíu mày, cười nói: “Cô nhìn tôi chẳng phải sẽ biết sao, tôi bị thương thế nào thì anh ta cũng bị y như vậy, thế nào, cô còn lo anh ta sẽ chịu thiệt sao, tôi cho cô biết, anh ta rất biết đánh nhau, cô nhìn mặt tôi, còn cả cánh tay này sẽ biết.”
“A…” Chu Hải Mạn nhìn anh cười một cái, gương mặt vốn tuấn tú lại hiện lên một mảng tím đen, Lã Thượng Khôn cũng là làm chuyện tốt, ít nhất cái tên Tiết Thiệu Luân này cũng không thể đi gây họa cho những cô gái nhỏ, “Vậy anh bị thương có nặng lắm không?”
“Bản thân tôi thì không sao cả, chẳng qua tôi bị thương không thể chăm sóc cho con tôi được.” Tiết Thiệu Luân nói với vẻ mặt bi thương, giống như ngày mai Manhattan sẽ bị đói chết vậy.
“Vậy…” Chu Hải Mạn dò hỏi, “Để Manhattan ở chỗ tôi hai ngày đi?”
Tiết Thiệu Luân mỉm cười, “Được.”
Anh thích cảm giác này, khi anh không thể quan tâm tới Manhattan thì nó sẽ ở với cô, Manhattan giống như con của bọn họ.
***************************
“Con chia tay với Lã Thượng Khôn chưa?” Trên mặt Chu Vũ Khiết lộ ra biểu cảm rất khó miêu tả, vừa khó chịu giống như ăn phải ruồi bọ, vừa giống như uống thuốc kích thích vui vẻ vậy.
“Dạ, vẫn chưa chính thức chia tay, nhưng chúng cháu đã hẹn ngày mai gặp mặt, đến lúc đó cháu sẽ nói với anh ấy.” Chu Hải Mạn lấy ít thức ăn cho chó để vào khay của Manhattan, nhìn nó ăn ngon miệng, cô hài lòng mỉm cười.
“Như vậy à…” Chu Vũ Khiết nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới nhớ tới giao hẹn ngày mai của bọn họ, “Như vậy, cháu sẽ không về nhà sao?”
“Vâng, cô cứ dẫn chú trở về trước, cháu chia tay với anh ấy rồi, về cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Cô trả lời bình tĩnh, chẳng giống người sắp phải chia tay người yêu chút nào.
Chu Vũ Khiết bĩu môi, “Thật không ngờ, tưởng rằng cô cháu ta sẽ cùng dắt người yêu về, cháu lại gặp vấn đề, cháu nói xem ngày mai cô đưa Thẩm Thành Lượng về gặp cha mẹ cháu mà cháu lại chia tay với Lã Thượng Khôn, cô làm như vậy có không tốt không?”
“Không đâu, tuyệt đối không.” Chu Hải Mạn rất vui vẻ vỗ vỗ vai Chu Vũ Khiết, “Ngày mai vẫn về nhà như cũ, cô đi về trước, cháu về muộn hơn một chút cũng chẳng sao cả.”
“Nếu ngày mai mẹ cháu hỏi, cô nên trả lời thế nào?”
“Cô cứ nói với bà ấy, cháu và Lã Thượng Khôn đi chơi, không thể về gặp người lớn ở Giang Đông được là được.”
“Ừ.” Chu Vũ Khiết gật gật đầu, một lát sau mới kịp phản ứng, hét lên: “Ý của cháu là cháu không nói cho mẹ cháu biết việc cháu đã chia tay sao?”
Chu Hải Mạn cười ngọt ngào với Chu Vũ Khiết, nói: “Cháu không phải nói cho cô biết trước tiên sao?”
Chết tiệt, nháy mắt Chu Vũ Khiết có cảm giác rất tối tăm, “Khó trách cháu vẫn gạt cô, đến bây giờ mới nói cho cô biết, không phải cháu muốn cô về thay cháu nghe mắng, nghe mẹ cháu lải nhải, nhìn vẻ mặt lạnh băng của bố cháu sao? Chu Hải Mạn, thật tàn nhẫn, cháu!!!”
= =, Đâu có nghiêm trọng như vậy, Chu Hải Mạn đùa nghịch với Manhattan ở trong lòng, nói với Chu Vũ Khiết: “Không phải ngày mai còn có chú ở đó sao, bố mẹ cháu vui mừng còn không kịp, làm sao có thể càm ràm cô được chứ?”
Quả nhiên là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, Chu Vũ Khiết giận tới mức dậm chân, trước mặt người ngoài, Thái Mỹ Đình sẽ không nổi giận, nhưng một khi bị bà ấy giữ chặt, tránh xa mọi người, lỗ tai của cô sẽ chịu tội, nhìn trời…
******************************
“Mạn Mạn…” Nhìn Chu Hải Mạn bước vào trong nhà hàng, chậm rãi đi đến trước mặt anh, Lã Thượng Khôn kích động đứng dậy, “Cuối cùng em cũng chịu gặp anh.”
Cách mấy ngày, vết thương trên mặt anh đã tan không ít, hơn nữa cánh tay bị gãy nhẹ cũng không phải treo băng vải, Chu Hải Mạn nhớ tới Tiết Thiệu Luân, anh ta còn ra vẻ cánh tay vẫn phải treo lên, = =, người đàn ông tâm địa gian xảo kia,…
“Mấy ngày nay anh có khỏe không?” Chu Hải Mạn muốn bỏ qua vẻ tiều tụy trên gương mặt anh và cả râu ria trên cằm, ra vẻ cười thoải mái với anh.
Lã Thượng Khôn nhìn cô không chớp mắt, lắc đầu nói: “Không tốt.”
“Mấy ngày nay anh luôn tự trách mình, đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho bản thân, Mạn Mạn, anh biết mình sai rồi, em cho anh một cơ hội nữa được không?”
Nhìn dáng vẻ này của anh, Chu Hải Mạn cảm thấy rất đau lòng, nhưng cô vẫn phải nói một câu khó nghe với anh, “Lã Thượng Khôn, anh không cần phải như vậy, thật ra em đã tha thứ cho anh rồi, trên thực tế em hoàn toàn không trách anh.”
“Thật sao?” Nghe Chu Hải Mạn nói đã tha thứ cho anh, Lã Thượng Khôn giống như gặp được Lê Minh thứ nhất dưới ánh mặt trời, vẻ lo lắng tức khắc trở nên rạng rỡ.
“Em…” Chu Hải Mạn mím môi, luống cuống, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, “Lã Thượng Khôn, đầu tiên cám ơn anh, vì thời trung học em cũng rất thích anh, hơn nữa em cũng không nghĩ được rằng sẽ được ở cạnh anh như bây giờ, ở gần anh như vậy, anh chỉ nghe em nói chuyện. Thế mà những điều đó đều trở thành sự thật, từ ngày thân thiết, sau khi anh xuất hiện trước mặt em, em cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.”
“Có lẽ bởi vì cảm giác này rất không chân thật, em luôn thấy bất an, cũng thường xuyên hoài nghi tình cảm giữa hai chúng ta rốt cuộc là như thế nào, nhưng mỗi khi anh cười với em, em sẽ nhớ tới anh lúc nhỏ và Chu Hải Mạn lúc ấy vẫn luôn cẩn thận cất giấu bí mật nhỏ tận đáy lòng, trong lòng em lại tràn đầy hạnh phúc, cảm thấy bản thân hẳn là thích anh.”
“Nhưng trên thực tế, đồng nghiệp của em Lâm Hiểu Lê cũng từng nói, cảm giác thầm mến kia có một nửa là do cá nhân tưởng tượng ra, thật ra, em cũng không hiểu được anh, nói hiểu rõ cũng chỉ là bên ngoài, thậm chí bây giờ em cũng không biết ngoài sờ mũi ra thì anh có thói quen đặc biệt gì.”
“Mạn Mạn…” nghe những lời này của cô, Lã Thượng Khôn bắt đầu thấy bất an.
“Anh nghe em nói hết đã.” Chu Hải Mạn cười với anh, Diễn đàn tiếp tục nói: “Ấn tượng của anh đối với em vẫn dừng lại ở khoảng thời gian đó, hơn nữa tình cảm và cảm giác hiện tại đều đứng dưới góc độ của Chu Hải Mạn lúc đó mà cảm nhận, như vậy là không đúng, Lã Thượng Khôn bây giờ so với Lã Thượng Khôn trong lòng em hoàn toàn khác nhau, bởi vì thời gian trôi qua, anh sẽ thay đổi nhưng Lã Thượng Khôn trong lòng em mãi mãi không thay đổi.”
“Vì vậy, Lã Thượng Khôn, em muốn cám ơn anh, cám ơn anh hồi nhỏ đã khiến em vui vẻ, cảm động, tuy rằng lúc đó em chưa ở bên cạnh anh nhưng rất hạnh phúc.”
“Hiện tại, vợ trước của anh là Viên Lỵ Lỵ xuất hiện trước mặt em, nói ra mối quan hệ giữa các anh thì khiến em rất thất vọng, bởi vì em không tin anh luôn nói thích em lại là lừa gạt em, nhưng sau đó em cũng không có cảm giác đau lòng.”
“Thậm chí khi ép cô ấy nói ra việc thời gian anh đi công tác vẫn luôn ở cạnh cô ấy, em cũng không cảm thấy quá khó chịu.”
“Em… nói cho em biết, khoảng thời gian anh đi công tác…” Khi nói những lời này, Lã Thượng Khôn căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Chu Hải Mạn, rõ ràng anh đã nói với cô, sau khi ly hôn, anh và Viên Lỵ Lỵ không còn qua lại nữa, vậy mà anh lại một lần nữa lừa gạt cô.
“Để em nói cho anh.” Chu Hải Mạn mỉm cười, bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cũng có lúc mắc sai lầm, có lẽ em vừa mới biết người đó là anh nên có phần khó chấp nhận, nhưng sau đó em đã nghĩ kỹ rồi, em nói thích anh nhưng lại không hiểu gì về anh cả; em cần phải tức giận nhưng lại không có chút kích động nào muốn đánh anh; em rõ ràng muốn ở cùng một chỗ với anh nhưng lại phát hiện ra người em thích là Lã Thượng Khôn thời trung học.”
“Lã Thượng Khôn, đây chính là kết quả mà mấy ngày nay em nghĩ ra được, em cảm thấy là do em nhất thời hồ đồ mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay, vì vậy anh không nên tự trách mình, giống như anh đã nói, anh không phải xuất phát từ ác ý mà giấu diếm em, mà em cũng sẽ không ở đây nói chuyện dây dưa.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Những ngày tháng hạnh phúc