Editor: Dâu
Phòng làm việc thoáng chốc lại yên tĩnh.
Trang Nại Nại nhìn xem dáng vẻ đắc ý kia của Tiết Dung, sau đó quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Thạch Hạo hiện lên một vẻ đau xót.
Trên gò má còn chút đau, cô cúi đầu, dáng vẻ lúc này của cô thật đáng thương khiến người khác đau lòng: ""Tiết Dung, thật xin lỗi...""
Lời này nói ra, Thạch Hạo Vũ cùng Vương quản lý nhẹ nhàng thở phào, chuyện này coi như đã giải quyết ổn thỏa, Trang Nại Nại cúi đầu là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tiếp theo lại nghe giọng Trang Nại Nại vang lên: ""Chuyện này là tôi sai rồi, nhưng cô nói Thạch Hạo Vũ cưới cô là vì ba của cô, chúng ta cũng không nên nói anh ta là một người nịnh nọt như vậy được...""
Một câu truyền đến tai, sắc mặt Thạch Hạo Vũ trở nên không ổn chút nào.
Thạch Hạo Vũ đối với Tiết Dung yêu đương thật là có nguyên nhân này, nhưng trước mặt anh ta nói ra, Thạch Hạo Vũ kiêu ngạo nhất định sẽ làm trò trở mặt.
Tiết Dung không nghĩ rằng Trang Nại Nại sẽ nói như vậy, lúc cùng học đại học tình yêu của Tiết Dung cô đối với anh hoàn toàn là tình cảm chân thật và vô cùng trong sáng, hơn nữa lại xem mối quan hệ này rất nghiêm túc, mà lúc nãy cô nói những lời kia bất quá chỉ là mỉa mai Trang Nại Nại... Tiết Dung nhìn về phía Hạo Vũ, ""Hạo vũ lão công, em...""
Lời còn chưa nói hết, Hạo Vũ đột nhiên bước nhanh ra ngoài.
Tiết Dung lo lắng đứng lên, nhìn xem bóng lưng của anh, muốn đuổi theo, nhưng lại không cam lòng nuốt xuống cơn tức này, quay đầu lại hung dữ liếc Trang Nại Nại, "Trang Nại Nại, tốt, cô rất tốt!"
Trang Nại Nại nhếch môi: ""Tôi càng sẽ tốt hơn!""
Lời này nói xong, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa lên,... "chát!"
Một cái tát lên trên mặt Tiết Dung, đem Tiết Dung đánh ngây ngẩn cả người.
Trang Nại Nại xoa xoa cổ tay của mình, nheo mắt lại: ""Tiết Dung, tôi vốn không thích thiếu nợ ai bất cứ thứ gì, cái tát này tôi trả lại cho cô!""
Tiết Dung hóa giận quơ tay quơ chân, hướng Trang Nại Nại xông tới: ""Cô dám đánh tôi!?""
Trang Nại Nại dùng sức đẩy ra, Tiết Dung loạng choạng lùi ra sau vài bước, sau đó mới từ từ ổn định lại.
Tiết Dung không thể tưởng tượng nổi nhìn Trang Nại Nại, liền quay đầu nhìn về phía Vương quản lý, "Vương quản lý, người làm của mấy người như vậy sao, còn ông cứ như vậy đứng xem cô ta đánh người?"
Vương quản lý cũng bị hành động lúc nãy của Trang Nại Nại làm cho khiếp sợ, lúc này mới bĩnh tĩnh nuốt từng ngụm nước bọt rồi từ từ nói: ""Trang Nại Nại cô làm gì đấy, lập tức xin lỗi Tiết đại tiểu thư ngay, nếu không...""
""Tôi không làm!""
Nại Nại hô lên những lời này, lại để cho Vương quản lý một nghẹn, lúc lâu sau mới kịp phản ứng, "Cô, cô không làm? Cô có ý gì? Cô muốn nghỉ việc ư?"
Trang Nại Nại hừ lạnh, "Đúng, tôi không làm! Đơn từ chức tôi sẽ đưa cho ông."
Nói xong câu đó, cô trực tiếp xoay người rời đi.
"Trang Nại Nại!" Tiết Dung nổi giận gầm lên một tiếng, Trang Nại Nại dừng bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Dung trong ánh mắt tản ra sự điên cuồng, "Trang Nại Nại, cô tin hay không, tôi sẽ cho cô không thể nào tìm được việc ngay tại thành Bắc Kinh này!"
Không thể tìm được việc tại thành Bắc Kinh này?
Đơn giản là ba của cô ta chính là tổng giám đốc công ty thuộc tập đoàn Đế Hào?
Trang Nại Nại đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, nếu như cô đem thân phận của Tư Chính Đình nói ra, có thể sẽ dọa bọn họ một phen hú vía.
Đôi mắt khép hờ, Trang Nại Nại khẽ cười: ""Cứ việc!""
Cô đi nhanh đi ra ngoài, loáng thoáng nghe được sau lưng giọng nói Tiết Dung rống to, "Trang Nại Nại, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"