Câu nói đó khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Bọn họ vốn cho rằng Lý Ngọc Phượng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Trang Nại Nại, đinh ninh rằng cô xui khiến.
Nhưng sau đó, Trang Nại Nại liền hiểu ý bà ta.
Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn về phía Đinh Mộng Á, “Bà Đinh, tôi quả thật đã đi tìm bà đòi cổ phần công ty, nhưng tôi nói tới nói lui, đâu hề có câu nào nói Khuynh Nhan muốn cổ phần?”
Đinh Mộng Á ngây người.
Lý Ngọc Phượng nhìn về phía Tư Chính Đình, “Ngài Tư, Khuynh Nhan nhà tôi thật lòng với ngài. Nó thích ngài nên mới lấy ngài, sao lại muốn cổ phần của ngài được? Sở dĩ tôi đi tìm bà Đinh nói chuyện này là vì tôi thân là mẹ nó, phải suy nghĩ cho nó. Khuynh Nhan nhà tôi lấy ngài cũng đã chịu không ít thiệt thòi. Bây giờ nó mang thai, không có cảm giác an toàn, tôi chỉ đề nghị như thế thôi. Đây hoàn toàn không phải ý Khuynh Nhan, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm nó.”
Lý Ngọc Phượng luôn mồm nói không phải ý của Trang Nại Nại, nhưng dáng vẻ bối rối và bảo vệ cô lại dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, cho rằng bà ta làm vậy là vì bảo vệ con gái bà ta.
Trang Nại Nại nhìn về phía Tư Chính Đình, thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, rõ ràng là không tin mấy câu châm ngòi của Lý Ngọc Phượng.
Cô thở phào, bỗng nhiên cảm thấy đã trải qua bao nhiêu phong ba như vậy, cô và Tư Chính Đình quả thật càng lúc càng hòa thuận, tin tưởng lẫn nhau.
Trang Nại Nại lại nhìn về phía Đinh Mộng Á, thấy bà cau mày, nghi ngờ nhìn cô và Lý Ngọc Phượng bằng ánh mắt dò xét, rõ ràng không tin Lý Ngọc Phượng, nhưng cũng không tin cô.
Trang Nại Nại nhíu mày, nếu vậy thì chuyện này đúng thật là không nói rõ ràng được rồi.
Quan trọng là lúc đó họ nói chuyện chỉ có Cố Tinh San ở đây, nhưng Cố Tinh San sẽ làm chứng cho cô sao?
Cô đang suy tư thì Lý Ngọc Phượng lại đứng lên, cúi người với Đinh Mộng Á, “Rất xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho bà, nhưng mọi người đã không muốn thì là do người ngoài như tôi lắm lời. Có điều, mọi người đều ở đây, có mấy lời tôi phải nói rõ ràng. Ms. Đinh và tôi đều là phụ nữ, dĩ nhiên có thể hiểu sự bất an trong lòng Khuynh Nhan. Vì thế tôi mới nói với bà ấy cho con bé một chút cổ phần, để cho con bé một lý do để an tâm.”
Trang Nại Nại nghe vậy, trong mắt hiện vẻ ác liệt. Bà ta đầu tiên là nhận hết trách nhiệm, nhưng bây giờ lại nói rằng cô bất an trong lòng.
Cô thấy bất an, sao Lý Ngọc Phượng biết được?
Ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô nói với Lý Ngọc Phượng!
Chiêu châm ngòi ly gián này của Lý Ngọc Phượng quả thật là thần không biết, quỷ không hay!
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, “Ngại quá, tôi rất an tâm.”
Cô dứt khoát đứng dậy, tuyên bố lập trường của mình lần nữa, “Tôi đã nói, thứ nhất, tôi tin Tư Chính Đình. Thứ hai, dù sau này anh ấy có lỗi với tôi, tôi cũng không cần một xu của nhà họ Tư. Tôi có tay có chân, tự nuôi sống được bản thân.”
Lý Ngọc Phượng liền nhìn cô ta với vẻ muốn nói rồi lại thôi, sau đó lại nhìn Tư Chính Đình, “Đúng đúng, Khuynh Nhan nói với mẹ như vậy!”
Nhưng dáng vẻ đó rõ ràng là ứng phó, hùa theo cô.
Bà ta càng như vậy, Đinh Mộng Á vốn đang nghi ngờ Trang Nại Nại sẽ lại càng nghi ngờ hơn.
Lúc Trang Nại Nại đang định nói gì đó thì một giọng nói bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa, “Mẹ, chẳng phải sáng nay mẹ đã tới rồi sao? Chị đã nói không cần cổ phần rồi, mẹ vẫn còn xen vào chuyện nhà người ta làm gì?!”
Cố Tinh Hào đỗ xe xong đi vào, nghe thấy mấy câu trước đó thì liền cau mày, đĩnh đạc nói những lời này ra, thẳng tay phá tan lớp ngụy trang của Lý Ngọc Phượng.
Lý Ngọc Phượng: “!!!”