Đôi mẹ chồng con dâu này năm năm trước đã có mâu thuẫn, Lý Ngọc Phượng vốn cho rằng chỉ cần tùy tiện châm ngòi một chút thì nhất định có thể thành không, nhưng Đinh Mộng Á lại tin tưởng Trang Nại Nại như vậy sao?
Bà ta biết nếu lúc này bà ta không thể nói tiếp, nếu không sẽ khiến Đinh Mộng Á nghi ngờ, bèn cúi đầu:
“Tôi chỉ chuyển lời, cụ thể làm thế nào thì bà cứ xem rồi xử lý. Có điều, Khuynh Nhan nói nó không hi vọng ngài Tư biết chuyện này.”
Không hi vọng ngài Tư biết chuyện này?
Đinh Mộng Á ừ một tiếng nhạt nhẽo.
Lý Ngọc Phượng đứng dậy đi ra ngoài, “Còn nữa, Khuynh Nhan mang thai, hai đứa trẻ tuổi, không biết tự kiềm chế, kính nhờ bà trông chừng chúng nó nhiều hơn, chớ để đứa bé xảy ra chuyện gì rồi mới hối hận…”
Bà ta còn chưa dứt lời thì đã bị Đinh Mộng Á lạnh lẽo cắt ngang, “Vợ chồng chúng nó cũng không phải trẻ con nữa, biết lo lắng thiệt hơn. Chúng ta thân là phụ huynh, nên bớt nhúng tay vào thì hơn.”
Câu nói đầy sắc bén, còn có ý cảnh cáo Lý Ngọc Phượng.
Lý Ngọc Phượng ngây người, trong lòng lại càng khó chịu, không nói gì nữa mà bỏ đi.
Đến lúc thân hình Lý Ngọc Phượng khuất khỏi nơi này, Đinh Mộng Á lập tức lấy điện thoại ra gọi cho quản gia, “Lão Lý, hôm nay Lý Ngọc Phượng đến đó sao?”
“Đúng thế, sao vậy thưa phu nhân?” Quản gia khó hiểu.
Đinh Mộng Á lại hỏi, “Bà ta nói chuyện riêng với Khuynh Nhan sao? Nói gì?”
“Bà ta quả thật đã nói chuyện với thiếu phu nhân, nhưng lúc đó chúng tôi đã về phòng nên không nghe rõ là nói chuyện gì.”
Nghe vậy, Đinh Mộng Á lại tiếp tục cau mày.
Bà không hiểu Trang Nại Nại, không thể chỉ nghe một phía từ Lý Ngọc Phượng đã hoài nghi cô, nhưng cũng không thể tin tưởng Trang Nại Nại.
Quanh năm lừa gạt lẫn nhau trên thương trường, bà đã mẫn cảm nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tại sao bà luôn có cảm giác rằng Lý Ngọc Phượng hình như biết quan hệ mẹ chồng con dâu giữa hai người không tốt, nhưng lại luôn đâm bị thóc chọc bị gạo?
Đinh Mộng Á dứt khoát đứng dậy, không nghĩ ra thì liền đi hỏi. Bà chưa bao giờ là một người không hiểu rõ chuyện đã nghi ngờ linh tinh.
***
Ở biệt thự nhà họ Tư.
Ăn trưa xong, Tư Chính Đình xem đồng hồ thì đã là 2h chiều, đến công ty mất nửa tiếng, sau đó 6h lại tan làm thì rất vô nghĩa.
Anh bèn dứt khoát gọi cho Quý Thần, dặn dò vài chuyện quan trọng qua điện thoại, sau đó quyết định ở bên Nại Nại và đứa con chưa chào đời trong thời gian còn lại.
Anh đi ra khỏi thư phòng, lại phát hiện Trang Nại Nại không ở trong phòng ngủ, xuống tầng lại không thấy cô trong phòng khách, bèn dứt khoát đi vào phòng bếp, nhưng cũng chẳng thấy cô đâu.
Tư Chính Đình đi ra vườn hoa, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy cô.
Anh quay người, định hỏi quản gia xem cô ở đâu thì lại nghe thấy có tiếng nước từ phía bể bơi.
Bể bơi nhà họ Tư là của riêng anh dùng, người khác sẽ không xả nước, vì thế lúc này… Tư Chính Đình đi ra bể bơi.
Bể bơi mùa hè thì sẽ để lộ thiên, còn mùa đông thì dùng một lớp tường thủy tinh để ngăn lại, bên trong bật lò sưởi, bốn mùa như mùa xuân.
Còn chưa đi vào, từ xa nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, anh đã thấy Trang Nại Nại mặc áo tắm, đang nghịch nước ở bên cạnh bể bơi.
Cô vừa nắm chặt thành bể bằng một tay, vừa nhát gan duỗi tay kia ra, vỗ một cái vào mặt nước, trong mắt ánh lên vẻ vui thích.