Editor: Nện Nện
Cố Đức Thọ trầm mặc, khiến Trang Nại Nại nội tâm càng lạnh.
Vốn chỉ là suy đoán vậy mà lại gần với thực tại.
Cố Gia tuy rằng sắp trên đà phá sản, thế nhưng đối với một gia đình từng giàu có như vậy, năm mươi vạn chỉ bằng một món đồ trang sức của Lý Ngọc Phượng, nhưng mà bây giờ!
Cố Đức Thọ thở dài, " Nại Nại, năm mươi vạn cũng không phải là không có, nhưng mà con cũng phải biết, trong nhà hiện tại tình huống như thế này, một khi đã phá sản, ngay cả nơi ở cũng không có, con cùng Tư tiên sinh..... "
Lời còn chưa nói hết, Lý Ngọc Phượng liền hừ lạnh một tiếng, "Con đối với kẻ trộm kia tốt bụng như thế để làm gì?!Nhà chúng ta lại không nợ bà ta cái gì, bà ta bị cáo ra tòa án cũng đáng đời, chúng ta không tố cáo bà ta cũng là may lắm rồi! Nếu con có nghị lực, vẫn là nên nghĩ làm sao để lấy lòng tiên sinh, để cậu ta thực hiện hôn ước!"
Lời này hạ xuống, Trang Nại Nại liền cau mày mở, " Mẹ tôi không phải kẻ trộm!"
"Bà ta chính là kẻ trộm, lén trộm trẻ con! Nhân chứng, vật chứng đều rõ ràng, con còn ở đó ngụy biện cái gì? "
Trang Nại Nại nắm chặt nắm đấm: "Bất cứ thế nào, lúc trước chúng ta có nói, tôi trợ giúp các người vượt qua cửa ải lần này, các người cho tôi năm mươi vạn. "
Lý Ngọc Phượng cười gằn, " Vậy bây giờ con đang giúp chúng ta vượt qua của ải sao? "
Lý Ngọc Phượng bức bách, khiến Trang Nại Nại trong nội tâm cuối cùng có một chút áy náy cùng chột dạ, đều biến mất.
Cô dừng lại một chút, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường, trên mặt cũng lộ ra vẻ ung dung, "Tư Chính Đình đã đáp ứng tôi, mau chóng chuẩn bị kết hôn. "
Một câu nói hạ xuống, khiến Cố Đức Thọ kích động lập tức đứng lên, " Thật sao? "
Trang Nại Nại cười cợt, " Là thật, ngày mai sẽ có thông báo đưa tin. Mọi người đều biết, anh ấy luôn một mực từ chối đối với người phụ nữ khác, thế nhưng đối với tôi..... "
Nói tới chỗ này, Trang Nại Nại cúi đầu ngượng ngùng mở miệng, " Mấy ngày nay anh ấy đang bận, lễ cười cùng việc kết hôn....Còn muốn ba bỏ ra chút thời gian tới nhà anh gặp mặt. "
Cố Đức Thọ liên tiếp gật đầu, kích động xoa tay, "Đây là đương nhiên, đây là đương nhiên. "
Trang Nại Nại hướng về phía ông, " Năm mươi vạn..... "
"Được, nếu ngày mai có thông báo đưa tin, chúng ta sẽ cho con. " Lý Ngọc Phượng mở miệng trước nói.
Trang Nại Nại kiên nhẫn bên trong lắng xuống, gật gật đầu, bây giờ bọn họ mới đặc biệt chuân bị phòng nghỉ ngơi cho cô.
Tiến vào phòng, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, chán chường, ngồi trên ghế sô pha, ôm lấy đầu gối của mình.
Ngày mai dư luận phát ra ngoài, Cố gia vay ngân hàng vì chuyện này mà có thể dễ dàng tiến hành.
Thế nhưng Tư Chính Đình rõ ràng chính mình lợi dụng anh, đến lúc anh nổi giận, có thể ảnh hưởng tới Cố Thị xí nghiệp hay không?
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, hi vọng sẽ không có chuyện như vậy, bởi vì, cô thât sự không có cách giải quyết.
Lấy điện thoại di động ra, từ tin nhắn mà Lâm Hi Nhi gửi đến, cô nhìn chằm chằm cái số kia, đờ ra.
..............
Đêm khuya.
Tư Chính Đình đang đứng ngoài ban công của căn biệt thư, khói thuốc bao trùm, gió lạnh thổi qua tóc của anh, nhưng thổi vẫn không tiêu tan cái vẻ mặt lạnh lẽo kia.
Tầm mắt anh nặng nề nhìn về phía trước, tròng mắt như không có tiêu cự, giờ khắc này, tâm trí của anh chất đầy câu nói của Trang Nại Nại.
"..... Bởi vì em còn thích anh, còn yêu anh, vì lẽ đó, em muốn gả cho anh!"
" Em hối hận rồi, em vẫn còn thích anh, chúng ta kết hôn có được hay không?"
Buồn bực đem vật đang cầm trên tay ném đi, anh cầm điện thoại lên gọi cho Qúy Thần, " Lịch làm việc hai tháng tới của tôi, chú hủy hết đi."
Qúy Thần sững sờ, "Tiên Sinh, có thể cho tôi hỏi, tại sao được không?"
"Tôi muốn chuẩn bị lễ cưới "