Giống bản thảo thiết kế của cô?
Có nhầm lẫn gì không?
Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy những lời này thực nực cười.
Anh mím môi, không nói gì.
Trang Nại Nại không thấy được sự khác thường của anh, cô nhíu mày xem xét bản thảo thiết kế, sau đó lấy điện thoại của mình ra xem bản thảo thiết kế do Cố Đức Thọ gửi tới.
Hai bản thảo không khác nhau lắm, chỉ có vài thay đổi nhỏ, nhìn là biết sao chép.
Cô mở to hai mắt nhìn.
Sườn bản thảo này quả thật là của cô.
Nhưng vì sao bản thảo thiết kế của tập đoàn Đế Hào, bản thảo thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc… lại dùng sườn bản thảo của cô?
Cô ngẩng đầu nhìn Tư Chính Đình, “Tư Chính Đình, đây rõ ràng là thiết kế của em… sao lại thành của tập đoàn Đế Hào rồi?”
Trang Nại Nại đặt bản thảo ra trước mặt Tư Chính Đình, để cho anh nhìn kỹ.
Có điều… đáy mắt Tư Chính Đình chỉ có sự nguội lạnh.
Cô thiết kế?
Thì ra… đây là cách của cô.
Nói bản thảo là của cô thì doanh nghiệp Cố Thị có thể thoát khỏi tội sao chép?
Nếu anh không biết khóa kéo hình chữ T là ký hiệu riêng của Tư Tĩnh Ngọc, nếu anh không nghe lén cuộc gọi vừa rồi của cô và Cố Đức Thọ thì lúc này e rằng anh sẽ tin tưởng cái cách nói hoang đường này của cô.
Ở trong lòng cô, rốt cuộc anh ngu ngốc cỡ nào mới làm cho cô nghĩ ra lời nói dối hoang đường như thế?
Trang Nại Nại vẫn không cảm giác được gì mà tiếp tục nói: “Rốt cuộc là sao? Sao hai bản thảo thiết kế lại giống nhau? Tư Chính Đình, anh cũng biết em tự thiết kế trang phục cho doanh nghiệp Cố Thị mà, nhưng sao thiết kế của chị anh lại giống hệt em?”
“Đúng vậy, sao lại giống?” Tư Chính Đình không nhịn được mà nhại theo.
Trang Nại Nại gật đầu, “Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.”
Cô rất muốn hỏi có phải Tư Tĩnh Ngọc sao chép của cô không, nhưng lời đến miệng lại vòng ngược về.
Sống chung với Tư Tĩnh Ngọc một thời gian, cô cũng hiểu đại khái về nhân phẩm và tính cách của chị ấy. Chị ấy không phải là người như vậy.
Rốt cuộc là có lầm lẫn gì ở đây?
Trang Nại Nại cầm bản thảo thiết kế lên nhìn lần nữa, “Tư Chính Đình, có lẽ đây không phải là bản thảo thiết kế chị giao cho Mino, mọi người lầm rồi?”
“Có lẽ chỉ có mình chị ấy biết.” Trang Nại Nại lầm bầm.
“Đúng vậy, nếu chị ở đây thì chỉ cần hỏi là rõ ngay. Có điều nếu bản thảo thiết kế này thật sự là của Đế Hào thì e rằng có lầm lẫn gì rồi.”
Trang Nại Nại nói đến đây thì nhận ra mình nói sai, bèn ngẩng đầu lên giải thích, “Em không có ý nói chị sao chép, chị không phải là người như vậy… Ý em là trong chuyện này có lầm lẫn gì đó...”
Tư Chính Đình nheo mắt hỏi, “Chỉ có mình chị ấy biết.”
Trang Nại Nại nhất thời cúi thấp đầu, “Đúng vậy, tiếc là bây giờ chúng ta không liên lạc được với chị, nếu có thể liên lạc được thì tốt rồi.”
Thì ra kế hoạch của cô là như vậy.
Tư Chính Đình thật sự không nhìn thấu người phụ nữ trước mắt này. Anh cho rằng cô vẫn đơn thuần lương thiện như trước, nhưng bây giờ sự thật phát hiện ra lại…
Anh nhếch môi, “Cho nên?”
Trang Nại Nại cắn môi, “Bây giờ còn chưa biết rõ chân tướng sự thật là như thế nào, Đế Hào nên rút đơn kiện. Doanh nghiệp Cố Thị không sao chép, tất cả đều bắt đầu từ lầm lẫn nào đó, đợi chị về rồi nói tiếp.”
Nói đến đây, sợ Tư Chính Đình khó chịu trong lòng, Trang Nại Nại còn bồi thêm một câu, “Em không nói chị sao chép em, em sẽ không trách chị.”
“Sau đó thì sao?”