Lúc Trang Nại Nại đang nằm lỳ trên giường vẽ thiết kế với tư thế thô thiển thì điện thoại vang lên. Cô bắt máy, là Lâm Hi Nhi gọi đến nói cho cô biết rằng căn hộ hôm nay có thể sang tên, hỏi cô có thời gian đi xem thử không.
Trang Nại Nại rất muốn đi, nhưng Tư Chính Đình sẽ để cô ra ngoài sao?
Cô thẩm thỏm, bất an gõ cửa phòng anh, nói với anh ý muốn của cô.
Tư Chính Đình kinh ngạc: “Dạo phố?”
Trang Nại Nại cúi đầu, hơi nản lòng, “Vâng, anh không đồng ý thì thôi vậy.”
Căn hộ cứ để đó đã vậy, cũng đâu chạy đi đâu được.
Cô vừa quay người lại chợt nghe thấy giọng anh truyền đến từ sau lưng, “Bảo Đại Tráng lái xe đưa em đi.”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại quả thật vui sướng muốn chết rồi, sao hôm nay anh lại dễ thương lượng như vậy?
Cô như chú chim bay khỏi lồng, để Đại Tráng chở cô đến cổng chung cư, lấy cớ đi tìm bạn, bảo anh ta chờ ở bên ngoài rồi mới gặp Lâm Hi Nhi, dạo một vòng trong căn hộ thuộc về mẹ cô. Căn hộ này rất đẹp, cả phía nam và bắc đều thông thoáng, rất nhiều ánh sáng, còn tốt hơn cả trong tưởng tượng.
Không dám ở lại quá lâu vì sợ Đại Tráng sinh nghi, Trang Nại Nại liền kéo Lâm Hi Nhi đi dạo trung tâm thương mại. Tiêu sạch số tiền trước đó thì sẽ không nhìn thấy nữa, tâm trạng sẽ không vì thế mà buồn phiền, Trang Nại Nại mua cho Lâm Hi Nhi và dì Lâm rất nhiều thứ, rồi lại mua thêm ít đồ dùng trong nhà mới.
Cuối cùng, lúc Trang Nại Nại ra khỏi trung tâm thương mại lại trông thấy một chiếc áo sơ mi màu đen cực kỳ đẹp trong cửa hàng đồ nam. Nghĩ đến chuyện Tư Chính Đình mua laptop cho cô, có phải cô cũng có thể mua quà đáp lễ cho anh không?
Trang Nại Nại từ trước đến nay vẫn luôn thuộc trường phái hành động, nghĩ sao làm vậy.
Thế là hai tiếng sau...
Trang Nại Nại đứng trước cửa thư phòng của Tư Chính Đình, rối rắm do dự mất nửa ngày, hết vươn tay ra lại rụt tay về, cảm thấy hết sức khẩn trương.
Cô mặt dày đưa áo sơ mi vào cho anh như thế, liệu có... không hay lắm không? Dù sao thì mâu thuẫn của bọn họ hình như vẫn chưa được giải quyết?
Nhưng áo cũng đã mua rồi, Trang Nại Nại cắn răng, gõ cửa phòng.
Một giọng nói trầm thấp nhanh chóng truyền đến từ bên trong, “Vào đi.”
Trang Nại Nại cúi đầu đi vào, cảm xúc hơi lo lắng bất an. Dưới ánh nhìn của Tư Chính Đình, cô lấy áo sơ mi ra, xấu hổ nói, “Em cảm thấy cái áo sơ mi này rất hợp với anh, nên liền mua nó.”
Cô dứt lời, trong phòng lại không có tiếng động gì. Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt sâu thẳm, sâu kín của Tư Chính Đình đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo kia.
Đây là biểu cảm gì thế?
Trang Nại Nại cắn môi, cũng phải, đồ của anh từ trước đến nay đều đặt riêng. Cô đúng là váng đầu rồi, sao anh có thể mặc quần áo cô mua được?
Trang Nại Nại nghĩ vậy liền rụt tay về, “Làm phiền anh rồi...”
Còn chưa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng ghế ma sát với mặt đất, sau đó, dáng người cao lớn mạnh mẽ của Tư Chính Đình rời khỏi bàn, từ từ đến gần.
Trang Nại Nại cảm thấy trong tay trống không, mới phát hiện ra chiếc áo sơ mi kia đã bị anh lấy đi, “Tặng đồ cho người khác mà còn muốn lấy lại?”
Anh nói vậy là có ý... muốn lấy?
Mắt Trang Nại Nại sáng bừng, định nói gì đó, nhưng thấy văn kiện trên bàn anh thì biết cô không nên quấy rầy anh lúc này, bèn thức thời cười cười, “Vậy em đi trước.”
Ra đến cửa, cô lại nghe anh gọi cô, “Nại Nại...”
Cô quay đầu lại, liền thấy anh hình như có lời gì khó nói, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, “Tấm thẻ kia, xin lỗi.”
Lòng Trang Nại Nại bỗng chùng xuống, nước mắt lập tức dâng lên, sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại, nỗi uất ức đè nén trong lòng bỗng chốc nương theo những câu nói này mà ùa ra.
Sau đó, cô chợt nghe thấy anh nói với vẻ dìu dịu, “Nại Nại, tấm thẻ kia vẫn nên đưa lại cho anh đi.”