Mino cũng ngây ra, vốn định nói đỡ cho Trương Siêu Văn, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tư Chính Đình, lời nói đã đến bên môi liền thay đổi.
“Ngài Tư, vậy… nên làm thế nào ạ?”
Hai chân Trương Siêu Văn bủn rủn, cả người phát run lên, không màng đến đống thức ăn trên người, rối rít nói.
“Ngài Tư, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài hãy tha thứ cho tôi lần này…”
Điệu bộ này thật đúng là còn ngoan ngoãn hơn cả con cún con. Nhưng vẻ ngoan ngoãn này lại khiến Tư Chính Đình càng tức giận hơn, anh nheo mắt nhìn Trương Siêu Văn một lúc, mãi lâu sau mới hỏi Mino.
“Hôm qua đã phát tiền lương?”
Mino gật đầu, “Đúng vậy, thưa ngài Tư.”
“Vừa khéo bớt đi một phiền phức.” Tư Chính Đình nhìn Trương Siêu Văn nói tiếp, “Ông vừa nói, sau khi sa thải sẽ thông báo phê bình trong ngành?”
Giọng nói u ám mang theo cơn giận đang nhẫn nhịn.
Trương Siêu Văn xua tay phân bua, “Không phải, ngài Tư, ngài nghe tôi nói đã, tôi…”
“Hình phạt này tôi cảm thấy rất được.”
Được?
Trương Siêu Văn ngây cả người, trừng phạt Trang Nại Nại rất được?
Ông ta vẫn chưa ngẫm nghĩ cẩn thận thì đã thấy Tư Chính Đình bổ sung, “Ngày mai, ông không cần đến nữa.”
Trương Siêu Văn lúc này mới hiểu ra, ngài Tư nói rất được là chỉ… ông ta!
Trương Siêu Văn luống cuống. Ông ta đã làm trong ngành này lâu như thế, cho dù thật sự rời khỏi Đế Hào thì cũng chẳng sợ không có ai thuê. Nhưng nếu có thông báo phê bình thì không khác gì chặt hết đường sống của ông ta. Nghĩ đến hậu quả, chân ông ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Tư Chính Đình nhìn khắp văn phòng, cuối cùng nhìn lướt qua Trang Nại Nại. Biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt không hề thay đổi gì, nhưng trong đôi mắt đen lại ẩn chứa vẻ thương xót và đau lòng.
Cô bình tĩnh như thế, thậm chí còn không hề tỏ ra vui mừng chút nào, khiến anh cảm thấy mình thật buồn cười.
Theo lý mà nói, việc anh giúp cô giải quyết vấn đề là điều nên làm, nhưng điều nên làm này bây giờ lại thể hiện ra là anh đang tự ngộ nhận.
“Tất cả tan làm.” Anh trầm giọng nói, sau đó quay người bước nhanh ra ngoài.
Mọi người vốn còn đang đoán bậy đoán bạ xem quan hệ giữa ngài Tư và Trang Nại Nại là gì, nhưng thấy thái độ của ngài ấy với Trang Nại Nại hờ hững chẳng khác gì với mọi người, thì lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng ngài Tư tức giận như thế chỉ vì Trương Siêu Văn chèn ép nhân viên mới thôi sao?
Tô Mi cũng thở phào, cô chọt chọt cánh tay Trang Nại Nại hỏi, “Ngài Tư và cậu… chỉ là trùng hợp?”
Trùng hợp?
Trang Nại Nại choáng váng mặt mày, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, lắc đầu rồi nói, “Tôi khó chịu lắm, đi trước nhé.”
Cô gần như vô thức khập khiễng đi theo bóng người cao lớn của Tư Chính Đình ở phía trước. Một người vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, một người vào thang máy cho nhân viên. Một trước một sau, vẫn gần như đồng thời xuống tầng hầm.
Nhưng bọn họ lại không hề nhìn nhau hay quan tâm nhau lấy một câu.
“Đinh”
Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc xuống đến nơi, Tư Chính Đình chẳng nói chẳng rằng đen mặt đi về phía trước. Anh mím chặt môi, nhanh chóng đi đến trước xe của mình rồi lên xe. Nhưng anh đợi một lát vẫn không thấy cô đuổi theo.
Tư Chính Đình hơi bực bội, cầm điện thoại gọi cho cô nhưng lại không có ai nghe máy.
Anh lại đợi thêm một lúc, đợi mãi đến khi không còn kiên nhẫn nổi nữa mới khởi động xe đi thẳng. Nhưng vừa lái xe đến chỗ rẽ, anh lại ngây ra như phỗng, bởi vì anh bỗng trông thấy một người ngất xỉu ở chỗ thang máy cách đó không xa, dáng người đó dù có đốt thành tro anh cũng nhận ra.
Đó là Trang Nại Nại!!