Bé thấy hai chân như nhũn ra, nhưng nghe tiếng bước chân đuổi theo ngày sau, ánh mắt lại trở nên kiên quyết. Bé phải chạy đủ xa, để Tí Nị có cơ hội thoát thân lớn hơn.
Vì thế, bé cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.
Chạy, chạy!
Lúc này, trong đầu cậu bé chỉ có một suy nghĩ. Nhưng cứ chạy mãi, cuối cùng cậu bé cũng không chịu nổi nữa, ngã lăn xuống đất. Bé Lười ngã rạp xuống đất, tim như bị đập mạnh, dường như có thứ gì đó đã gãy.
Sau đó, trước mặt bé lại có thêm một đôi giày da.
Cậu bé ngơ ngác ngước lên, liền thấy Tự Chính Đình đang đứng trước mặt. Người đi theo Tự Chính Đình đã bắt được tên du côn kia.
Mắt Bé Lười liền đỏ hoe, ngoạc miệng khóc òa lên: “Ba!”
Bé Lười từ lúc biết nói chuyện đã không còn khóc nữa. Hơn một năm qua, đây là lần đầu tiên Tư Chính Đình thấy mắt thằng bé đỏ lên như vậy.
Thấy đứa con trai bé bỏng của mình, anh vội khom người bế Bé Lười lên, kiểm tra cậu bé, thấy cậu bé không bị thương thì mới bình tĩnh lại. Chỉ có điều sắc mặt của Bé Lười tái nhợt, trán toát mồ hôi. Tư Chính Đình vội vàng ốm bé, vỗ nhẹ lên lưng, “Bé Lười, ba đến muộn rồi”
Bé Lười không kịp nói gì khác, “Ba, cứu anh!”
“Ba đã phải người đi cứu Bé Nháo rồi, có lẽ đã tìm được rồi!”
Bé Lười lắc đầu, nước mắt cuối cùng vẫn tuôn trào, “Cứu anh Tân Tân, mau đi cứu anh ấy! Anh Tân Tân chảy nhiều máu lắm! hu hu!”
Tình cảm của trẻ con luôn đến nhanh như vậy.
Sau khi Tân Tân xuất hiện, Bé Lười và Bé Nháo luôn có cảm giác căm ghét thằng bé nên chưa bao giờ xem thằng bé là người thân thật sự. Nhưng giờ này, ngay lúc này, trong lòng Bé Lười, Tân Tân đã trở thành người thân, trở thành anh trai của bé.
Bé Lười nói xong liền thấy bên người nhoáng lên, Thị Cẩm Ngôn bước nhanh qua bọn họ, lao vào căn phòng trên đỉnh núi. Thi Cẩm Ngôn là người đầu tiên đi vào nhà. Còn chưa vào, anh đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc khiến tim anh run lên, cảm thấy mình sắp phát điên rồi!
Tân Tân!
Tân Tân!
Tân Tân của anh!
Anh run rẩy tiến lên trước, đẩy cửa phòng ra, mùi máu tanh ập vào mặt.
Anh vội bước lên trước, thấy Bạch Nguyệt đang đưa lưng về phía anh, còn Tân Tân thì nằm trên giường, quần áo nhuộm đỏ máu.
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa thì nói, “Tìm được hết bọn chúng chưa? Bây giờ...”
Nhưng còn chưa nói hết, cô ta đã cảm thấy một người xông đến chỗ cô ta.
Bạch Nguyệt ngây ra, quay đầu lại liền thấy Thị Cẩm Ngôn mang vẻ mặt lạnh tanh xông đến chỗ giường gạch, bế Tân Tân lên.
Tân Tân vẫn mở mắt, nhưng mất máu quá nhiều nên đã hơi choáng. Thị Cẩm Ngôn thấy thằng bé còn thở nên không nhiều lời, lập tức bế thằng bé ra ngoài.
Phía bên kia, Trang Nại Nại dẫn người đi cứu được Bé Nháo cũng ôm cậu bé chạy vào phòng. Thấy Thi Cẩm Ngôn bế Tân Tân cả người đầy máu đi ra, thấy khuôn mặt của Tân Tân thì lập tức nổi giận đùng đùng, đặt Bé Nháo xuống đất rồi xông vào.