Tân Tân ngẩn người.
Trong năm năm qua, chưa từng có ai nói với nó những lời này.
Từ nhỏ, Bạch Nguyệt đã dạy nó: Tự mình làm đi, đừng có cái gì cũng gọi mẹ.
Nó không nhớ rõ chuyện trước ba tuổi. Nhưng từ khi có trí nhớ, nó thường xuyên bị Bạch Nguyệt nhất trong nhà cả ngày, để sẵn bánh bích quy và sữa, khi nào đói thì ăn. Nó không biết mở bao bì nên cứ cắn luôn cả tủi, sau đó nhả ra.
Thấy nó thích món đồ chơi nào đó, Bạch Nguyệt sẽ nói: Thích thì phải đoạt lấy, nếu không, sẽ không ai cho nó.
Cho nên nó nhào lại đoạt đồ chơi của bạn, đẩy bạn té ngã. Khi thấy cha mẹ bạn trừng nó, nó vô thức nhìn Bạch Nguyệt, cô ta sẽ giơ ngón tay cái lên với nó, có lúc còn dẫn nó đến KFC ăn ngon.
Nó bị tiêu chảy, Bạch Nguyệt sẽ nhốt nó vào trong WC, không cho nó ra ngoài, hoặc tùy tiện cho nó uống thuốc chứ ít khi nào dẫn nó đi khám bác sĩ.
Nó bị sốt, Bạch Nguyệt mặc kệ nó nằm trên giường, còn nói: Đây là lúc sức đề kháng của cơ thể con đang chống lại vi rút, chỉ cần con thắng thì sau này sẽ không bị bệnh nữa.
Cho nên nó cắn răng chịu đựng, dù có khó chịu thế nào cũng không khóc. Bởi vì nếu nó khóc, Bạch Nguyệt sẽ bỏ đói nó cả một ngày.
Cuối cùng, nó hình thành một khái niệm: Muốn cái gì thì phải tự mình tranh đoạt.
Sau đó, nó bắt đầu nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt. Lúc cô ta vui vẻ, nó sẽ làm một vài chuyện cô ta thích, rồi đòi ăn bánh ngọt.
Bạch Nguyệt sẽ thỏa mãn nó.
Một loại tư tưởng ăn sâu bén rễ khắc vào trong xương.
Cho đến lần trước, ba nói cho nó biết nó có thể tính toán bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối không được tính toán người thân.
Lúc đó, nó mới biết nó đã sai.
Giờ phút này, cô nói với nó là nó muốn cái gì thì cứ nói với cô như những đứa trẻ khác. Còn không muốn, có thể khóc, có thể nháo, có thể không hiểu chuyện.
Tân Tân cảm thấy tất cả quan niệm trước đây của nó đều sai rồi.
Tự Tĩnh Ngọc nắm tay nó, bế nó lên giường ngồi.
Một lát sau, Tân Tân mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, “Nhưng mẹ nói, không thể như vậy.” Tư Tĩnh Ngọc biết “mẹ” mà Tân Tân đang nói đến là chỉ Bạch Nguyệt. Cô biết không thể buộc nó thay đổi ngay được, chỉ có thể từ từ dạy dỗ mà thôi. Cô hỏi: “Tân Tân, con biết mẹ là cái gì không?”
Tân Tân lắc đầu.
Tư Tĩnh Ngọc nắm tay Tân Tân đặt lên bụng của mình, “Con biết một người phụ nữ mang thai, sinh con là như thế nào không? Bây giờ, trong bụng mẹ đang có em trai em gái của con, em con sẽ lớn lên trong bụng mẹ, đến khi bụng mẹ không chứa nổi nữa, em con sẽ ra đời”
Tân Tân chợt hỏi: “Con cũng được sinh từ trong bụng cô sao?”
Vẫn còn gọi là cố...
Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, cô cũng biết không có thể nóng vội được.
Vì vậy, cô gật đầu.
Tân Tân nhíu mày, “Vậy tại sao người nuôi lớn con lại là mẹ?”
Tư Tĩnh Ngọc nói: “Bởi vì sau khi mẹ sinh con ra, con bị bắt cóc. Sau đó, không biết như thế nào mà con rơi vào tay Bạch Nguyệt. Có lẽ vì con không phải là con ruột của cô ta nên cô ta không có tình cảm với con. Tất cả những lời cô ta dạy con đều là sai hết.”