Trước khi tới đây, anh định để mẹ Thi ở chỗ này thêm mấy ngày để bà tỉnh ngộ ra. Nhưng lúc này, trông thấy dáng vẻ này của bà anh lại không nỡ.
Dù bà không tốt thì cũng là mẹ của anh.
Thị Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, bình tĩnh nghe bà khóc lóc kể lể. Bà nói xong bắt đầu khóc nức nở.
Thị Cẩm Ngôn hỏi: “Mẹ, mẹ biết sai chưa?”
Mẹ Thi gật mạnh đầu, “Mẹ sai rồi, con trai, là mẹ chia rẽ con và Tĩnh Ngọc. Mẹ đáng chết! Bây giờ mẹ muốn giết Bạch Nguyệt, sau đó tự sát. Vậy thì giữa con và Tĩnh Ngọc sẽ không còn ngăn cách nữa.”
Cuối cùng, Thi Cẩm Ngổn cũng lộ vẻ xúc động. Anh nắm lấy bàn tay già nua của bà, nói: “Mẹ đừng nói lung tung, mọi việc còn có con mà. Sau này mẹ đừng xen vào việc của con nữa, được không?”
Nghe những lời anh vừa nói, Mẹ Thi ngẩn cả người. Bà gây ra chuyện lớn như vậy mà con trai của bà lại nói mọi việc còn có nó. Yêu cầu duy nhất là sau này bà đừng xen vào việc của nó nữa. Mẹ Thi đột nhiên nhớ lại lời ba Thi nói, bọn trẻ có suy nghĩ của riêng mình, bọn họ đã già rồi, không cần phải xen vào. Giờ phút này, bà đã biết mình sai ở đâu rồi.
Bà gật đầu, nức nở: “Ừ, mẹ biết rồi.”
Thi Cẩm Ngôn đỡ bà đứng lên, hai người đi ra ngoài.
Bọn họ vừa ra tới đại sảnh, Bạch Nguyệt liền vọt tới, nói với mẹ Thi: “Bác gái, bác bình tĩnh lại là được rồi, cháu sẽ rút đơn kiện lại. Bác không sao chứ? Không phải cháu cố ý bảo cảnh sát, là do cháu sợ bác làm tổn thương cháu trai của mình...”
Mẹ Thi muốn chửi ầm lên, nhưng chợt nhớ lại lời Thi Cẩm Ngôn vừa nói, liền ngậm miệng lại.
Thấy bà như vậy, Bạch Nguyệt không nhịn được đắc ý. Nhìn đi, có thai là khác ngay, dù bọn họ có hận cô ta thì cũng vẫn phải đối xử tốt với cô ta. Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt liền nở nụ cười đắc ý.
Cảnh sát đi tới, nói: “Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì mấy người đi đi”
Bạch Nguyệt gật đầu, nhìn Thi Cẩm Ngôn và mẹ Thi, “Chúng ta...”
“Ai nói không còn chuyện gì?” Thi Cẩm Ngôn cắt ngang lời Bạch Nguyệt nói.
Cô ta sững sờ, chỉ vào mẹ Thi, nói: “Cẩm Ngôn, anh đừng ồn ào nữa, em đã tha thứ cho bác gái rồi, cũng do bác gái kích động quá thôi, em sẽ không trách bác gái, em...”
Bạch Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt của Thi Cẩm Ngôn, cô ta không dám nói nữa.
Sau đó, cô ta nghe Thi Cẩm Ngôn nói: “Các vị chỉ thấy vết bỏng trên cánh tay của Bạch Nguyệt, mà không thấy vết thương trên người của mẹ tôi sao?”
Toàn bộ người trong đồn cảnh sát đều khiếp sợ! Bạch Nguyệt nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn với ánh mắt không thể tin nổi, “Anh, anh có ý gì?”
Thi Cẩm Ngồn cười nhạt: “Ý là tôi muốn kiện có hành hạ người già. Lúc đó, trong phòng bệnh chỉ có cô và mẹ tôi, ai biết vết bỏng trên cánh tay cô ở đâu ra? Vì sao nói mẹ tôi đánh cô mà không nói cô ức hiếp mẹ tôi, hành vi của mẹ tôi là tự vệ?”