Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại cầm áo khoác chạy xuống lầu.
Mới vừa ra tới hành lang lầu hai liền thấy anh đã đi tới cửa, không đợi cô như thường ngày mà đi thẳng ra ngoài.
Trang Nại Nại hốt hoảng, vừa chạy vừa kêu: “Tư Chính Đình, chờ em với.”
Dút lời, cơ thể người đàn ông hơi khựng lại.
Trong nhà rất yên tĩnh, vì đưa lưng về phía Trang Nại Nại, nên anh chỉ nghe được tiếng bước chân chạy xuống lầu của cô. Mắt anh như sâu thẳm hơn, rồi thờ ơ mở cửa đi ra ngoài.
Ớ!
Vừa rồi vẫn còn nhàn nhã hút thuốc, sao bây giờ lại vội vã như thế chứ?
Trang Nại Nại chạy nhanh xuống lầu, cầm túi xách, đổi giày rồi chạy ra ngoài.
Thấy chiếc Maybach vẫn đậu ở đó, cô thở phào một hơi. Chạy chậm tới, đang muốn mở cửa xe thì xe bỗng di chuyển.
Trang Nại Nại bèn vỗ vỗ cửa xe: “Này này này, em còn chưa lên xe mà...”
Còn chưa nói xong thì xe đã phóng nhanh ra ngoài, để lại cho cô một làn bụi.
Trang Nại Nại: “...”
Cái tên này đúng là quá khinh người, cũng chẳng có tí phong độ nào hết!
Tâm trạng không tốt là có thể trút giận lên vợ mình sao?
Uổng công cô không muốn anh khó xử, nên tạm nhún nhường không vạch mặt với mẹ anh.
Cái con người này!
Trang Nại Nại uất ức cắn môi, quay đầu thì thấy quản gia và người hầu khó hiểu nhìn cô, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, cô cười xấu hổ phất tay với bọn họ.
Quản gia vội đi tới: “Thiếu phu nhân, chuyện này là sao ạ?”
Là sao à?
Cô cũng muốn hỏi đấy!
Trang Nại Nại đè nén cơn giận trong lòng: “Khụ… khụ… Tư Chính Đình quên dẫn tôi đi làm, nên tôi bị bỏ lại.”
Quản gia: “...”
Sao những lời này nghe là lạ?
Trang Nại Nại gãi gãi đầu, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ: “Quản gia, tôi sắp trễ làm rồi, ông xem…”
Quản gia lập tức sắp xếp cho cô ngồi cùng xe vệ sĩ.
Tư Chính Đình tự mình lái chiếc Maybach đi, đám vệ sĩ đều không phản ứng kịp, lúc này từng người lên xe dự định đuổi theo.
Quản gia nhìn thấy một người, liền hô to: “Đại Tráng, cậu tới lái xe cho thiếu phu nhân.”
Hoàng Bồi Đống đang định lên xe, nghe ông gọi thế cơ thể cường tráng run lên, có cảm giác ngày hôm nay mình ra cửa mà không coi ngày.
Đời này, anh ta không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với bà chủ này!
Lần trước bắt cóc cô ấy xong liền bị ép buộc đổi tên. Bây giờ, các anh em gặp anh ta đều kêu Đại Tráng, làm hại anh ta quên luôn cả tên thật của mình.
Lần trước đi xem mắt, người ta hỏi anh ta tên gì, anh ta buột miệng nói mình tên Đại Tráng.
Sau đó, suốt cả buổi hẹn, cô gái đó nhìn anh ta với ánh mắt như gặp phải quỷ. Cuối cùng, nhận một cú điện thoại xong liền nói cái gì mà nhà em bị ngập nước rồi chạy mất...
Cho rằng anh ta không xem phim truyền hình máu chó sao?
Hu hu hu, có lẽ đó là lần xem mắt bi kịch nhất trong cuộc đời anh ta, chết từ trong trứng nước.
Cho nên, lần này kiên quyết không làm tài xế cho bà chủ.
Nghĩ tới đây, Hoàng Bồi Đống ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thì thấy...
Một đám người có thân thủ vô cùng tốt phóng lẹ lên xe, sau đó khởi động xe và chạy vèo đi như chạy nạn.
Hoàng Bồi Đống: “...”
Hoàng Bồi Đống cam chịu mở chiếc xe cuối cùng ra, nhìn Trang Nại Nại: “Bà chủ, mời lên xe.”
Trang Nại Nại: “...”
Cái vẻ mặt giẫm phải cứt chó này của anh là sao?