Tư Chính Đình vội vàng xé rách quần áo của cô, khi anh định tiến vào thì đột nhiên nghe tiếng gọi “Ba, mẹ” của hai đứa con trai.
Hai người giật nảy mình ngồi dậy, Tư Chính Đình nhanh tay quấn chăn quanh người cô và anh. Dù đã che kín cơ thể nhưng mặt Trang Nại Nại vẫn đỏ lên, cô nhéo mạnh hông của Tư Chính Đình, lầm bầm: “Tại anh đấy! Anh làm em mất mặt quá đi mất!”
Bé Nháo và Bé Lười đang chạy lại.
Từ xa, đã nghe tiếng nói của hai bé.
“Bé Lười, ba mẹ đang làm gì vậy?”
“Không biết, hình như là… đang đánh nhau”
Bé Lười: “Ba, không cho phép ba ức hiếp mẹ!”
Bé Nháo: “Mẹ đừng sợ, bọn con tới cứu mẹ đây!”
Tư Chính Đình: “!!!”
Trang Nại Nại: “!!!”
***
Ngày hôm sau.
Khung cảnh lễ cưới được thiết kế xa hoa, mấy triệu hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không đến để trang trí hội trường, còn mặt đất thì được trải thảm cỏ, vô cùng thơ mộng.
Đinh Mộng Á mặc áo cưới đứng nhìn người trong gương.
Hôm nay bà trang điểm theo kiểu tinh tế, lại thêm làn da mềm mại nên nhìn rất trẻ. Ngay cả chuyên viên makeup nổi tiếng cũng phải khen: “Phu nhân trang điểm, mặc áo cưới vào nhìn giống hệt cô Tư. Người nào không biết chắc sẽ tưởng hai người là chị em đấy.”
Đinh Mộng Á nghe vậy liền mỉm cười.
Tư Tĩnh Ngọc nhịn không được lắc đầu, “Ý cô là trông tôi già như bốn năm mươi tuổi hả?”
Chuyên viên makeup lắc đầu, “Tôi không có ý này, tôi…”
Tư Tĩnh Ngọc bật cười, “Được rồi, tôi chỉ đùa với cô thôi mà.”
Hôn lễ bắt đầu.
Khách quý đều ngồi bên dưới.
Đinh Mộng Á được đỡ đi trên thảm đỏ lên trên đài. Vào khoảnh khắc quản gia Lý nắm tay bà, nước mắt bà tuôn rơi.
Bên dưới, Trang Nại Nại ôm cánh tay Tư Chính Đình, thi thoảng lại nhìn xung quanh, trên mặt hiện lên một chút thất vọng, “Sao mẹ em và chú Thôi còn chưa tới? Chẳng lẽ bọn họ thật sự không tới sao?”
Tư Chính Đình cũng không khỏi nhìn ngó xung quanh.
Hành động của hai người khiến Tiêu Khải cảm thấy bất mãn, “Làm cái gì vậy? Đây là hôn lễ đấy, ngồi cho ngay ngắn vào!”
Trang Nại Nại không cãi lại ông, nhưng trong lòng thì nặng nề như bị một tảng đá đè xuống.
Mẹ không đến… có phải sức khỏe của mẹ yếu lắm rồi không?
Còn một người cũng mất hồn mất vía nữa, đó chính là Tân Tân. Sau khi đi tới đây, nó mới phát hiện ra người kết hôn không phải là cô mà là mẹ của cô. Sao bây giờ ba còn chưa đến?
Nếu ba đến rồi cầu hôn cô thì tốt biết bao!
Nó quay đầu nhìn ra sau, chỉ có một đám khách quý, không có ba.
Trên đài, cha xứ đọc lời chúc phúc rồi nói: “Trước khi tôi tuyên bố hôn lễ của hai người kết thúc, nếu ở đây có bất cứ ai muốn ngăn cản sự tác hợp của hai người thì xin hãy lập tức đứng ra, còn không thì hãy im lặng vĩnh viễn.”
Bên dưới hoàn toàn yên tĩnh.
Cha xứ cười, “Nếu vậy thì…”
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa truyền lại: “Chờ một chút!”
Tất cả mọi người sửng sốt.