Thi Cẩm Ngôn dừng bước. Sau đó, anh từ từ quay đầu lại, nhìn phóng viên vừa đặt câu hỏi. Anh chợt nở nụ cười, không nói gì mà tiếp tục đi ra ngoài. Đám phóng viên muốn xông lên nhưng bị bảo vệ ngăn lại, đành phải trơ mắt nhìn Thi Cẩm Ngôn bỏ đi.
Họp báo kết thúc, phóng viên được mời sang nhà hàng bên cạnh, trong hội trường chỉ còn lại một mình Tư Tĩnh Ngọc.
Cô đứng đó, đắm chìm trong khiếp sợ, không thể tự thoát ra được.
Anh nói cái gì?
Anh gánh hết tất cả trách nhiệm, cũng không ở bên Bạch Nguyệt. Ngược lại, anh còn nói trước mặt phóng viên anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường.
Chỉ là bạn bè bình thường?
Cô cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng nữa rồi.
Vì sao?
Vì sao lại thành ra thế này?
Lúc cô đang sững sờ, Bạch Nguyệt nổi giận đùng đùng chạy theo Thi Cẩm Ngôn.
Một lát sau, bên cạnh cô đột nhiên có thêm một người, là Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình nhìn chằm chằm phía trước, hiển nhiên anh đã thấy hết mọi chuyện, “Em vẫn luôn tán thưởng anh ta.”
Nhà Thi Cẩm Ngôn nghèo khổ, nhưng không vì vậy mà anh ta có tâm lý vặn vẹo, chán ghét bọn nhà giàu. Ngược lại, anh ta là người rất có năng lực, bản lĩnh, lòng dạ phóng khoáng.
Lúc truyền ra chuyện xấu, Tư Chính Đình vô cùng tức giận, thậm chí còn muốn cho anh ta biến mất khỏi thế gian này. Nhưng khi tới đây, thấy anh ta gánh hết tất cả trách nhiệm, anh lại cảm thấy anh ta là một người đàn ông chân chính. Anh vốn không định bỏ qua cho công ty của Thi Cẩm Ngôn, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy cách làm của chị rất đúng. Dù không thể kết thân thì cũng không cần phải kết thù.
Tư Chính Đình nhìn Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Tư Tĩnh Ngọc vừa nghi ngờ vừa khó hiểu. Qua buổi họp báo này, cô cảm thấy hình như Thi Cẩm Ngôn cũng có tình cảm với cô.
Lẽ nào... đúng như cô nghĩ, mấy năm kết hôn đã khiến Thi Cẩm Ngôn có tình cảm với cô?
Giờ phút này, cô không biết mình đang có tâm trạng gì, vừa cảm thấy vui lại vừa cảm thấy khổ sở. Vui là vì sau khi kết hôn, cô cố gắng lâu như vậy cuối cùng anh cũng có chút tình cảm với cô. Khổ sở là vì tình cảm của anh đến quá muộn.
Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc cúi thấp đầu xuống, thở dài một hơi. Cảm xúc rối loạn khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể đờ đẫn đi theo Tư Chính Đình về nhà. Cô cảm thấy cô cần yên tĩnh để xem lại tình cảm của mình.
***
Thi Cẩm Ngôn giao lại mọi chuyện cho thư ký, sau đó đến hầm đỗ xe. Vừa chạy ra khỏi hầm đỗ xe thì có một bóng người vọt tới trước xe của anh.
Thi Cẩm Ngôn vội phanh kít lại liền thấy Bạch Nguyệt đứng ở phía trước. Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, lui xe lại, định vòng qua cô ta đi tiếp.