Diêu Đằng nói gì Thi Cẩm Ngôn đã không nghe được nữa rồi.
Trong đầu anh chỉ có một câu “Là tôi.” của Diêu Đằng, chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến Thi Cẩm Ngôn cảm thấy rối bời.
Từ trước đến giờ Tư Tĩnh Ngọc rất để ý đồ đạc của mình, sao cô có thể đưa di động cho Diêu Đằng?
Bọn họ thật sự đang ở chung với nhau sao?
Nếu như bọn họ đang ở cùng nhau, vậy thì câu hỏi của anh còn cần thiết nữa không?
Thi Cẩm Ngôn mím môi, lúc này mới nghe thấy thanh âm mất kiên nhẫn của Diêu Đằng: “Này! Anh còn đó chứ? Có việc gì thế?”
Thi Cẩm Ngôn tỉnh táo lại liền phát hiện trái tim của mình đã đau đến chết lặng.
Anh cố gắng bình tĩnh nói: “Chúc hai người... tân hôn hạnh phúc.”
Sau đó cúp máy.
Lúc này Diêu Đằng đang lấy khẩu cung cho nên giọng điêu có chút sốt ruột, thế nhưng khi nghe được Thi Cẩm Ngôn nói vậy cũng sửng sốt theo, tiếp đó là âm báo cuộc gọi chấm dứt. Anh cau mày nhìn di động rồi không nhịn được phải mắng một câu: “Thần kinh à!”
Nhưng có phải người này đang hiểu lầm gì hay không?
Diêu Đằng định gọi lại nhưng có người gọi anh: “Lão đại xong chưa? Cái thằng khốn này lại bắt đầu chửi bới rồi!”
Diêu Đằng bỏ di động vào túi, bước về phía trước, chỉ riêng vẻ lạnh lùng này đã đủ uy hiếp tên tội phạm kia rồi.
***
Thi Cẩm Ngôn chậm rãi bước lên sân khấu, đám phóng viên bên dưới giơ microphone lên, hỏi từng câu hỏi sắc bén, ánh đèn chớp tắt liên hồi khiến anh không thể nhìn rõ đám người bên dưới có những ai.
Anh chỉ lẳng lặng đứng đó.
Trợ lý xua tay: “Lần lượt từng người một, hỏi cùng một lúc thế này ngài Thi trả lời kiểu gì? Mời mọi người giơ tay.”
Sau đó anh ta chọn một người trong đám phóng viên.
Người kia lập tức hỏi: “Xin hỏi ngài Thi cảm thấy thế nào về vấn đề này? Ngài có ngoại tình không? Liệu có phải cô Thi cũng đã ngoại tình?”
Câu hỏi này vừa dứt, ánh mắt sắc lẹm của Thi Cẩm Ngôn lập tức hướng về người phóng viên kia. Gã sợ hãi rụt cổ lại, cố gắng lấy hết lòng can đảm mới dám ngẩng đầu nhìn anh.
Thi Cẩm Ngôn siết chặt tay.
Bên dưới Tư Tĩnh Ngọc cũng siết chặt nắm tay.
Đại tiểu thư nhà họ Tư ngoại tình là một hành vi bôi nhọ danh dự nhà họ Tư, nhưng hiện giờ Thi Cẩm Ngôn sẽ nói như thế nào?
Bạch Nguyệt đứng bên cạnh khẽ thở dài: “Tĩnh Ngọc, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học, sao lại đến bước này? Rút đao đấu nhau, quá khứ tươi đẹp trước đây sẽ không quay lại được nữa.”
Quá khứ tươi đẹp trước đây sẽ không quay lại được nữa.
Phải, không quay lại được nữa rồi.
Chỉ cần hôm nay Thi Cẩm Ngôn gây bất lợi cho nhà họ Tư thì bọn họ sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa.
Bạch Nguyệt lại thở dài: “Người mà Cẩm Ngôn yêu luôn là tôi! Tôi biết tôi xen giữa gia đình hai người là không đúng nhưng Tĩnh Ngọc này, cô mới chính là kẻ thứ ba! Năm đó thủ đoạn cô dùng để cướp mất anh ấy thật ngu dốt, bao năm qua chính cô mới là kẻ chia uyên rẽ thúy! Giờ cô thay chúng tôi gánh cái tội này cũng coi như đền bù cho tôi, cô thấy sao?”
Một câu nói của cô ta như mũi đao đâm sâu vào tim Tư Tĩnh Ngọc.
Chuyện năm đó là do cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Tư Tĩnh Ngọc cười khổ, đây là chuyện duy nhất khiến cô thẹn với Bạch Nguyệt.