Không dám?
Tròng mắt Trang Nại Nại co lại, có cái gì mà cô không dám?
Năm năm trước, người sai là bọn họ, không phải cô!
Đinh Mộng Á đi vòng qua cô, chỉ tay về phía cửa phòng mình: “Cô dám không?”
Biết rõ là phép khích tướng, nhưng Trang Nại Nại vẫn nhếch môi đi vào.
Cấu trúc phòng Đinh Mộng Á không khác phòng Tư Chính Đình mấy. Chỉ khác ở chỗ, phòng bà được trang trí rất sang trọng, một chiếc giường lớn 3x3m kiểu Âu, gần giống với chiếc giường trong phòng Trang Nại Nại.
Thấy cái giường này, mắt Trang Nại Nại lại buồn bã.
Thì ra... chiếc giường đó… đến cùng vẫn là cô ngộ nhận. Sao cô lại nghĩ Tư Chính Đình sẽ vì cô mà đổi một chiếc giường?
Vứt bỏ ý nghĩ này đi, cô quay đầu nhìn Đinh Mộng Á với ánh mắt đầy địch ý: “Bà muốn nói gì?”
Đinh Mộng Á từ từ đi tới.
Kể cả khi mặc đồ ngủ, đi dép lê cả người bà cũng lộ ra một bộ dáng thướt tha chỉ có ở người phụ nữ thành thục. Một cái nhăn mày một tiếng cười, sang trọng không gì sánh được.
Trang Nại Nại có cảm giác ở trước mặt bà, mình hoàn toàn bị áp chế. Cô đứng thẳng lưng, cố gắng ngẩng đầu để mình không yếu thế.
Đinh Mộng Á đóng cửa phòng, khuôn mặt không còn ý cười như khi đối mặt với Tư Chính Đình và quản gia nữa, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, lời nói thấm thía: “Trang Nại Nại, cô luôn là một người thông minh. Năm năm trước là như thế, bây giờ vẫn như thế. Tôi không để ý cô vì tiền hay vì lý do gì đó mà kết hôn với Chính Đình. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, đám người nhà họ Cố không phải hiền lành gì, cô nên biết, hạnh phúc nửa đời sau của cô ở trong tay ai. Cho nên, bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất là sinh con cho Chính Đình. Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc thì tôi sẽ bỏ qua hết chuyện trước kia.”
Sinh con?
Bỏ qua?
Trang Nại Nại nghe những lời này thì chỉ biết cười.
Đã từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến mức này.
Năm năm trước, rõ ràng là bà ta làm chuyện có lỗi với cô, nhưng nghe những lời này, chỉ cần cô sinh con thì bà sẽ chấp nhận cô?
Từ trước đến nay, Trang Nại Nại cô đều không cần người khác bố thí sự thương hại.
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, cố kỵ đối phương là mẹ Tư Chính Đình nên cô chỉ nói: “Bà nói xong chưa?”
Đinh Mộng Á nhíu mày, thở dài: “Trang Nại Nại, cô đừng cho lời nói của tôi khó nghe, tôi hy vọng cô suy nghĩ thật kỹ.”
“Tôi hiểu ý của bà.” Trang Nại Nại quay đầu bước đi, lúc tới cửa, đột nhiên nghe thấy Đinh Mộng Á nói.
“Còn nữa, chuyện năm năm trước, tôi không muốn Chính Đình biết, tôi tin cô cũng như vậy, không phải sao?”
Trang Nại Nại nghe đến đó thì thật sự nhịn không được nữa, cô quay đầu cười nhạt: “Sao? Sợ anh ấy biết chuyện năm năm trước rồi oán hận bà?”
Đinh Mộng Á nhíu mày.
Lúc này, Trang Nại Nại cuối cùng cũng có một chút khí thế, cô híp mắt nhìn Đinh Mộng Á, còn muốn nói cái gì đó, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Tư Chính Đình mấy ngày trước ở trên xe… “Chuyện trước kia... đều bỏ qua hết đi!”
Một câu nói nhẹ nhàng lại làm cho Trang Nại Nại thấy được hy vọng. Cô và Tư Chính Đình đã kết hôn, là sống cả đời bên nhau.
Lời nói chế giễu Đinh Mộng Á bị nghẹn lại cổ họng, một lúc sau mới mở miệng được: “Bà yên tâm, tôi sẽ không nói với anh ấy. Cũng hy vọng, bà đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa.”