Trong tin nhắn đó chỉ lẳng lặng có mấy chữ: [Anh đồng ý ly hôn.]
Trước đây ở bên cô là vì yêu cô.
Nhưng cho tới bây giờ anh cũng không biết rằng cuộc hôn nhân này lại là sự thống khổ và dằn vặt đến vậy.
Tình yêu này của anh quá ích kỷ.
Tĩnh Ngọc, giờ anh trả lại tự do cho em.
Không phải vì cái gì khác, chỉ đơn giản là vì anh yêu em.
***
Lúc Tư Tĩnh Ngọc tỉnh lại đã hạ sốt. Nhiều năm chạy lung tung bên ngoài cũng đã khiến cô khỏe mạnh hơn, ngoại trừ cảm giác người hơi mất sức thì cũng không cảm thấy gì khác.
Những chuyện ngày hôm qua loáng thoáng lướt qua trong đầu khiến cô cảm thấy da đầu tê rần, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ là...
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày nhìn đồ ngủ trên người mình, thậm chí là bên dưới...
Cô cắn môi, lẽ nào mấy thứ này đều là do Diêu Đằng thay cho cô sao?
Cô vỗ vỗ đầu mình, đầu cô hơi đau.
Tư Tĩnh Ngọc đứng dậy, thấy trên bàn có một ly nước ấm, sau khi uống hai ngụm thì cổ họng của cô mới dễ chịu hơn một chút, cô đứng dậy định đi vệ sinh, thuận tay cầm di động đặt bên cạnh lên.
Cô vừa cầm di động vừa đi về phòng vệ sinh, thấy có tin nhắn đến nhưng cũng không để ý rồi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân, lúc chuẩn bị đánh răng đột nhiên dừng lại.
Hình như dãy số gửi tin nhắn đến vừa nãy là... Thi Cẩm Ngôn?!
Một tay vẫn đánh răng, một tay cô với vào túi áo lấy di động rồi đọc tin nhắn, sau khi đọc xong năm chữ kia, cô cứng đờ cả người.
Có cái gì đó thắt lại, đau đớn dâng lên trong nháy mắt, khiến động tác đánh răng của cô cũng dừng lại.
Tư Tĩnh Ngọc buông tay, bàn chải đánh răng rơi xuống, ánh mắt của cô như dính chặt vào màn hình di động, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Cô dây dưa với anh nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng đồng ý ly hôn.
Rõ ràng cô nên vui vẻ mới phải, nhưng hiện giờ lại cảm thấy hiu quạnh, thậm chí cảm thấy được dường như có cái gì lạnh ngắt hắt vào tim, khiến cả người cô lạnh toát!
Cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt một cái, xác định đây đúng là số của Thi Cẩm Ngôn liền đặt di động xuống. Cô nhìn hình ảnh mình trong gương, rồi hình ảnh dần trở nên nhòe nhoẹt.
Cô mạnh mẽ quệt hai mắt rồi cố nặn ra một nụ cười: Tư Tĩnh Ngọc, cuối cùng mày cũng tự do rồi, mày khóc cái gì mà khóc!
Nghĩ vậy cô liền cảm thấy vui vẻ nên đứng dậy đi xuống lầu.
Lúc Tư Tĩnh Ngọc định làm một bữa sáng ngon lành cho mình thì phát hiện trong nồi có một bát cháo đang được giữ ấm.
Cô hơi ngạc nhiên rồi cầm chén cháo đó lên, mang ra phòng khách định ăn thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Tư Tĩnh Ngọc mở cửa, người đến là Diêu Đằng, trong tay anh còn xách theo bữa sáng.