Tân Tân nói: “Không đâu!”
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, “Vì sao?”
Tân Tân cười, “Bởi vì mẹ không biết con đến tìm cô. Hôm qua, ba nói với con rằng ba đã bảo mẹ thời gian tới không cần đón con rồi. Sau này, mỗi khi tan học xong con đều có thể đến đây.”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Tư Tĩnh Ngọc chợt nhận ra điều gì đó. Cô nhíu mày, hỏi: “Con tan học lúc bốn giờ, ba con lái xe đến đây chỉ cần mười phút. Sao đến năm giờ con mới tới đây?”
Tiểu Tân Tân trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Bởi vì ba con nói, chạy quanh một vòng mới giống tìm nhà đã lâu, con nhỏ tuổi, không thể nhớ đúng đường được.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Vừa dứt lời, Tân Tân liền bụm miệng lại. Sau đó nó nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc bằng ánh mắt cầu xin, “Con đã hứa với ba là không được nói ra rồi. Nếu nói ra thì con sẽ không bằng cún con. Hu hu hu… Cô ơi con chưa nói gì hết, cô chưa nghe thấy gì cả, hu hu hu…”
Thấy bộ dạng khóc lóc của nó, Tư Tĩnh Ngọc thật sự không đành lòng mắng nó.
Cô đành phải gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
Cô biết Thi Cẩm Ngôn là một người có trách nhiệm. Nếu Tân Tân đã theo anh thì anh sẽ không bỏ mặc Tân Tân như thế. Nhất định là Thi Cẩm Ngôn đưa Tân Tân đến đây.
Tư Tĩnh Ngọc tiếp tục cắt thức ăn, “Ba con đang ở đâu?”
Tân Tân: “Trong xe dưới lầu ạ.”
Tư Tĩnh Ngọc mím môi, “Sao ba con không lên đây?”
Tân Tân thở dài, “Ba nói cô không thích gặp ba, nên ba ở dưới lầu đợi.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc nhìn về phía Tân Tân, còn chưa kịp nói gì thì Tân Tân đã xua tay: “Cô đừng đuổi con đi! Nếu cô dẫn con xuống lầu thì ba sẽ không thích con nữa, ba sẽ nghĩ con là đồ vô dụng, có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Hu hu hu…”
Vừa dứt lời, Tân Tân đã khóc òa lên.
Tiếng khóc của thằng bé khiến Tư Tĩnh Ngọc giật mình, suýt chút nữa cắt trúng vào tay.
Cô vội bước ra, “Con đừng khóc, đừng khóc nữa ~”
“Cô hứa với con đi thì con sẽ không khóc nữa.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Nếu đổi lại là đứa trẻ khác thì một người phụ nữ mạnh mẽ từng quản lý Đế Hào như cô nhất định có thể nhẫn tâm được. Nhưng Tân Tân lại khiến cô cảm thấy có có tình cảm giống như Thi Cẩm Ngôn vậy.
Hơn nữa, cô luôn nghĩ…
Nếu con của cô còn sống thì chắc thằng bé cũng tầm tuổi của Tân Tân nhỉ?
Vì hai điều này nên cô luôn khoan dung với Tân Tân.
Cô nhìn Tân Tân với vẻ bất đắc dĩ, “Rồi, cô đồng ý với con.”
Cô vừa dứt lời, Tân Tân lập tức nín khóc, vui vẻ nói: “Cô, con đi xem tivi đây.”
Nói xong, nó chạy lại chỗ tivi.
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Cô có cảm giác mình vừa bị gài bẫy!
Mì chín, Tân Tân ăn một bát lớn, còn chủ động đưa điện thoại cho Tư Tĩnh Ngọc. Sau đó, nó lấy bài tập về nhà ra, hỏi Tư Tĩnh Ngọc: “Cô ơi, chữ này đọc là gì ạ?”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc nhìn đồng hồ, tám giờ ba mươi tối, “Con gọi điện thoại bảo ba lên đón đi.”
Tân Tân lắc đầu, “Ba con nói chín giờ sẽ tới đón con. Ba con mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên rất đúng giờ ạ.”