Khó khăn lắm mới tiễn đám trẻ về, lúc này Đinh Mộng Á và quản gia Lý cũng đến. Hai người không đăng ký kết hôn, nhưng nhìn sắc mặt là đủ biết bọn họ đã ở bên nhau.
Trang Nại Nại cười mờ ám với Tư Chính Đình. Sau đó, cô hỏi Đinh Mộng Á, “Chị đâu rồi mẹ?”
Đinh Mộng Á nói: “Từ lần hôn lễ của con, Tĩnh Ngọc đi theo Diêu Đằng tới một tháng mới trở về. Không biết con bé làm gì mà cả ngày cứ hồn bay phách lạc. Mẹ thấy chắc con bé quên sinh nhật của hai đứa cháu mình rồi.”
Nói tới đây, bà cầm điện thoại lên, “Để mẹ gọi điện thoại cho Tĩnh Ngọc xem.”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Mọi người xoay lại nhìn, thấy Tư Tĩnh Ngọc đứng ở ngoài cửa, nhìn hai đứa bé đang chơi đùa trong sân.
Trang Nại Nại gật đầu với Đinh Mộng Á và quản gia Lý, ý bảo họ vào nhà trước. Sau đó cô bước tới chỗ Tư Tĩnh Ngọc.
“Chị, chị sao vậy?”
Tư Tĩnh Ngọc nở nụ cười miễn cưỡng, đưa túi đồ chơi đang cầm cho cô, “Nại Nại, hôm nay chị còn có chuyện, chị đi trước.”
Dứt lời, Tư Tĩnh Ngọc đi ra xe. Xe từ từ chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Tư, vành mắt cô càng ngày càng ướt. Vừa thấy hai đứa bé, cô lại không nhịn được nghĩ tới con của mình.
Diêu Đằng có tin tức của kẻ trộm con cô năm xưa nên cô quyết định theo anh ra nước ngoài. Nhưng khi tới nơi, tên trộm đó lại nói có lẽ con cô đã chết rồi!
Chết?
Cô còn chưa gặp được con mình mà con cô đã chết rồi sao?
Nghĩ đến đây, trái tim cô như bị một bàn tay vô hình siết chặt lại. Cô vội dừng xe ven đường, nước mắt lăn dài trên má.
Cô không không nhịn được nữa, lấy tay bụm miệng khóc òa lên.
Con của cô! Con của cô!
Cô tìm con đã năm năm rồi!
Tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng trong xe, trong tiếng khóc tràn ngập cảm giác tuyệt vọng và đau lòng không lời nào có thể diễn tả hết được.
Cô bỗng nhiên hối hận vì đã ra nước ngoài. Nếu không đi thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn mang hy vọng sẽ tìm được con mình?
Cô che mặt mình, nhìn ra phía trước. Đây là một con phố, ngay gần đó có một trường mẫu giáo, tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ từ bên trong truyền ra. Tiếng cười đó giống như có ma lực, khiến cô bước xuống xe. Thì ra là bọn trẻ tan học.
Cô chợt nghe phía trước có tiếng ồn.
“Buông ra! Buông cháu ra! Chú là người xấu, cháu không biết chú!” Một cậu nhóc bị một người đàn ông khiêng đi nhanh về phía trước, thằng bé ra sức giãy giụa.
Đó không phải là Tân Tân sao?
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, người đàn ông ôm thằng bé rất lạ, “Bảo bối, con đừng làm loạn nữa, không phải chỉ là ba không đồng ý đưa con tới công viên thủy cung thôi sao. Cuối tuần này ba sẽ dẫn con đi, được không? “
Nghe anh ta nói vậy, những người xung quanh không để ý nữa.
Lòng Tư Tĩnh Ngọc hơi căng thẳng.
Tên này là một kẻ bắt cóc trẻ con!