Phòng làm việc của Tô Cẩm Huy ở tầng mười tám, vì vậy thuận đường đưa Trang Nại Nại về tới phòng làm việc của cô luôn.
Đám người trong phòng lập tức ngẩng đầu lên, giống như phát hiện một lục địa mới, tất cả đều nhìn sang bên này.
“Đàn anh, cám ơn anh.” Trang Nại Nại cười híp mắt cảm ơn. Đáng lý ra lúc này cô phải lấy tiền trả lại, nhưng nhớ tới số tiền trong ví của mình, cô gãi đầu: “Lát nữa em sẽ trả tiền lại cho anh.”
“Không cần gấp đâu.” Tô Cẩm Huy quan sát hoàn cảnh làm việc của cô, sau đó vỗ vai cô nói: “Ở đây có gì không quen thì có thể nói cho anh.”
Này là… đang muốn chống lưng cho cô sao!
Trang Nại Nại không phải người không biết điều, lập tức cười đáp: “Vâng ạ.”
Tô Cẩm Huy còn định nói gì đó, nhưng điện thoại lại vang lên. Anh bất đắc dĩ chỉ chỉ điện thoại, Trang Nại Nại liền vẫy tay chào: “Bye bye.”
Lúc này Tô Cẩm Huy mới bước đi.
Tô Cẩm Huy vừa đi là một đám phụ nữ bát quái xông tới.
“Này, Trang Nại Nại, phó phòng Tô là gì của cô vậy?”
“Trang Nại Nại, có phải phó phòng Tô đang theo đuổi cô không?”
Trang Nại Nại giải thích: “Đừng nói linh tinh, vừa rồi tôi mua cơm gặp được anh ấy, đó là đàn anh của tôi.”
“Tôi cảm thấy phó phòng Tô vừa gặp đã yêu cô rồi, bằng không làm sao có thể giúp cô xách cơm hộp lên?” Tô Mi miệng rộng lại nhiệt tình nói.
Trong đám người này, Tô Mi trẻ tuổi nhất. Bàn làm việc của cô ấy lại ở cạnh bàn làm việc của Trang Nại Nại. Hai ngày qua, hai người cũng coi như quen biết nhau.
Trang Nại Nại vỗ vỗ vai Tô Mi: “Ăn cơm đi, đến thịt bò cũng không chặn nổi miệng của cô.”
Tô Mi lè lưỡi với cô rồi quay đầu ăn cơm.
Phát cơm cho tất cả mọi người xong, Trang Nại Nại cầm hộp cơm cuối cùng đi tới phòng làm việc của Trương Siêu Văn. Cô đứng ngoài gõ cửa, đợi bên trong cho phép mới đi vào.
Trương Siêu Văn đang xem tài liệu trên máy tính, thấy Trang Nại Nại đi vào sắc mặt ông ta liền đen lại.
Trang Nại Nại làm như không nhìn thấy, đi tới đặt hộp cơm lên bàn, sau đó đưa hóa đơn của Hòa Hợp Cốc cho Trương Siêu Văn: “Trưởng phòng Trương, đây là hóa đơn, ngài ký tên rồi tôi đi tìm phòng tài vụ chi trả.”
Trương Siêu Văn nghe cô nói thì híp mắt lại, nhìn máy tính không nói lời nào.
Trang Nại Nại thấy bộ dáng này của ông ta thì bực mình.
Má nó chứ!
Không lẽ Trương Siêu Văn muốn cô trả sao?
Đáng lẽ không nên tính toán 1100 tệ với ông ta, nhưng mà… bây giờ trên người cô không có một xu nào cả. Mà Trang Nại Nại cô ghét nhất thiếu nợ tiền, phải nhanh chóng nghĩ cách trả tiền cho Tô Cẩm Huy.
Vì vậy, Trang Nại Nại chuyển hóa đơn ra phía trước: “Trưởng phòng Trương, xin ký tên.”
Lúc này Trương Siêu Văn mới nhìn cô hỏi: “Ký cái gì?”
Còn giả ngu với cô!
Cơn tức của Trang Nại Nại bùng lên: “1100 tệ mua cơm hộp.”
Trương Siêu Văn làm vẻ ngạc nhiên: “Không phải cô mời mọi người ăn sao? Trang Nại Nại, nhân viên mới nhậm chức đều phải mời mọi người ăn cơm, chẳng lẽ cô không biết quy tắc này sao?”
Trang Nại Nại: “...”
Người luôn nhanh miệng nhanh mồm như cô, lúc này cũng có chút không nói nên lời. Bởi vì như Trương Siêu Văn nói, đó thật sự là quy tắc bất thành văn trong nghề nghiệp.
Nhưng mà…
Ở đâu ra cái kiểu ép người phải mời khách như thế?
Trang Nại Nại cắn môi: “Trưởng phòng Trương, tất nhiên là phải mời mọi người ăn cơm, nhưng mời cơm hộp không ổn lắm, chờ tôi lãnh lương tôi sẽ mời lại sau.”
Trương Siêu Văn nhướng mày: “Lần sau là lần sau, lần này là lần này, cứ vậy đi.”