Dường như Tư Chính Đình cảm nhận được cái gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của Trang Nại Nại.
Cách một lớp thủy tinh, ánh mắt của hai người họ chạm vào nhau, Trang Nại Nại cảm thấy trái tim như nảy lên khiến cô nhớ tới lúc học cấp ba, khi anh đứng trên bục giảng diễn thuyết, cô cũng nhìn anh chăm chú như thế này, cảm thấy cả người anh như đang tỏa ra một vầng hào quang.
Mà hiện tại đã là mười năm từ hồi lớp mười đó.
Không biết vì sao mà đột nhiên cô rất muốn khóc.
Cô mỉm cười vẫy vẫy tay với anh.
Tư Chính Đình cũng cười rồi đi về phía trước, bước vào phòng khách.
Dưới lầu, Tiêu Khải đang ngồi trên ghế, Tư Chính Đình đi tới trước mặt ông cung kính nói: “Ông nội!”
Tiêu Khải hừ lạnh một tiếng: “Về sau cậu dám đối xử không tốt với Nại Nại, hoặc để con bé thiếu một sợi tóc gáy thì cứ cẩn thận tôi đánh cậu răng rơi đầy đất!”
Giọng nói hung ác, dáng điệu kiên cường không hiểu sao lại có cảm giác đáng yêu.
Hôm nay Tư Chính Đình rất vui vẻ, mặc kệ ai nói gì vẫn có thể giữ nụ cười trên môi, anh ngoan ngoan gật đầu: “Cháu biết rồi, thưa ông nội!”
Tiêu Khải có cảm giác như đang đấm vào gối bông, ông nghiêm mặt, hừ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn “cố vấn đầu não” của đám phù dâu, định làm khó Tư Chính Đình.
Tiêu Mộ Thanh đứng bên cạnh kéo tay ông: “Ba ~”
Câu nói tiếp theo của ông cứ thế nuốt xuống.
Ông chẹp miệng nghiêng đầu đi, ý là cho bọn họ thông qua.
Tư Chính Đình cảm kích nhìn Tiêu Mộ Thanh, cúi chào một cái thật sâu rồi dẫn đoàn phù rể đi lên lầu.
Đám phù dâu thấy vậy lập tức lui ra đằng sau, trước khi bọn họ kịp lên lầu thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Đám Tư Chính Đình tới nơi, gõ cửa phòng, bên trong lập tức vang lên tiếng của Lâm Hi Nhi.
“Chú rể! Hôm nay muốn đón được cô dâu đi thì nhất định phải hoàn thành yêu cầu của chúng tôi, nếu không sẽ không mở cửa đâu!"
Tư Chính Đình quay sang nhìn Tô Ngạn Bân.
“Hừ, có yêu cầu gì thì cứ lên đi, ai mà sợ các cô là đồ chó con!” Tô Ngạn Bân xông lên.
“Ha ha ha, vậy điều đầu tiên, anh kêu như chó con đi!” Lâm Hi Nhi ra đề.
Tô Ngạn Bân: “...”
Được rồi, hôm đám phù dâu kia mới là Lão Đại, nếu như không thỏa mãn bọn họ, để bọn họ mở cửa thì khỏi phải đón dâu luôn!
Tô Ngạn Bân bất đắc dĩ sủa: “Gâu gâu gâu!”
Lâm Hi Nhi: “Nhỏ quá, nghe không rõ!”
Tô Ngạn Bân: “Gâu! Gâu! Gâu!”
“Ây, chó con ở ngoài kêu to quá đi hà!”
Tô Ngạn Bân: “!!!”
Yêu cầu của Lâm Hi Nhi đã làm khó Tô Ngạn Bân, tiếp đó mọi người bắt đầu ra đề.
Cách làm của Hàn Lâm Lâm rất kì lạ, cô đẩy một tờ giấy qua khe cửa: “Bảo chú rể đọc to nội dung trong đó!”
Cái này chắc chắn là thử thách đơn giản nhất rồi, đám phù rể nhao nhao nghĩ.
Tư Chính Đình cúi người nhặt tờ giấy lên, động tác vô cùng tao nhã, thế rồi sắc mặt của anh trở nên cứng ngắc.
Lưu Bính Hàng đi lên phía trước hóng hớt, nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy liền phì cười.