Tiêu Mộ Thanh làm như không thấy vẻ khác thường của ông, nói tiếp: “Thật ra, anh cũng nên tìm vợ rồi. Em biết anh ham chơi, nhưng anh cũng đã ngoài năm mươi tuổi rồi. Qua vài năm nữa, nếu còn không sinh con, anh sẽ hối hận đấy. Em nhớ lúc còn bé, anh thường nói với bọn em là anh muốn sinh mấy đứa con khỏe mạnh, đều mang họ Thôi hết.”
Thôi Tinh Tước ngẩn người, cúi gằm mặt, một lúc sau lại thắc mắc hỏi Tiêu Mộ Thanh: “Thanh Thanh, sao dạo này em gầy thế? Có phải lao lực quá không? Sao mặt em lại tái vậy?”
Trang Nại Nại nghe vậy bèn nhìn sang, hình như mẹ cô gầy hơn lúc mới về khá nhiều. Vì ngày nào cũng bận chuyện công ty, rảnh ra chút nào thì lại đến chơi với con trai, hơn nữa ngày nào cũng gặp mẹ nên cô không phát hiện ra. Nhưng nghe Thôi Tinh Tước nói vậy cô mới nhận ra, trước đây mẹ cô không gầy như thế. Lúc trước mẹ cô hơn 50kg, bây giờ gầy thế này, liệu còn được 45kg không?
“Sao nào? Em đang giảm béo, gầy đi không đẹp hơn sao?” Tiêu Mộ Thanh lựa lời nói.
Thôi Tinh Tước lắc đầu, “Đẹp mà, đẹp mà! Em thế nào cũng đẹp hết.”
Trang Nại Nại lắc đầy bật cười, tính đợi Thôi Tinh Tước về thì hỏi tình hình sức khỏe của mẹ. Mẹ cô bẩm sinh đã yếu hơn người khác, không nên mang thai, nhưng bà vẫn sinh cô ra, lại còn sống kham khổ như vậy biết bao nhiêu năm, nên sức khỏe đã yếu lại càng yếu hơn. Cô nhớ, trước kia cô từng nói sau này nhất định phải đưa mẹ đi khám tổng thể.
Thôi Tinh Tước nói chuyện với Tiêu Mộ Thanh một lúc rồi đột nhiên hỏi, “Mộ Thanh, có phải em ăn không ngon miệng không? Anh thấy dạo này sắc mặt em không tốt lắm. Hay là anh nấu món gì đó ngon ngon cho em ăn nhé?”
Tiêu Mộ Thanh thấy ông tha thiết như thế thì đành gật đầu.
Thôi Tinh Tước đi vào phòng bếp. Ông nhớ trước đây Thanh Thanh thích ăn mì sườn mà ông nấu nhất, nên nấu một tô rồi bê lên.
Tiêu Mộ Thanh thấy tô mì sườn thì đôi mắt sáng bừng lên, hai người cùng đi vào phòng ăn.
Trang Nại Nại ngồi trong phòng khách, tiếp tục suy nghĩ chuyện công ty, nhưng lại đột nghiên nghe thấy tiếng nôn mửa truyền đến từ phòng ăn.
“Mẹ! Mẹ sao thế?” Trang Nại Nại hốt hoảng chạy đến dìu Tiêu Mộ Thanh.
Tiêu Mộ Thanh vừa cúi đầu nôn vào thùng rác, vừa xua tay với cô.
Đến khi nôn hết mì trong bụng ra rồi, bà mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Mặt Tiêu Mộ Thanh đỏ bừng một cách lạ thường, khiến Trang Nại Nại hoảng sợ, “Mẹ, chúng ta đến bệnh viện!”
Tiêu Mộ Thanh lắc đầu: “Không cần đâu, dạ dày của mẹ không chịu được lạnh thôi, không sao đâu, để mẹ nằm một lát là khỏi thôi.”
“Vẫn nên đến bệnh viện thì hơn, mẹ, con…”
“Bây giờ mẹ mệt lắm, đến bệnh viện lại phải xét nghiệm đủ thứ, gọi bác sĩ gia đình đến là được.”