Trang Nại Nại đang ngẫm nghĩ phải nói như thế nào, vừa ngẩng đầu lên liền thấy…
“Á á á, anh… anh… anh cởi đồ làm gì thế?”
Tư Chính Đình khó hiểu: “Không cởi đồ thì…” làm sao “vào đề”?
Tư Chính Đình không nói hết, bởi vì anh bỗng phát hiện có gì đó sai sai.
Cả căn phòng yên ắng trong nháy mắt, hai người đều đần thối mặt nhìn nhau.
Bỗng...
“Anh… anh đang nói gì vậy?” Trang Nại Nại phản ứng lại đầu tiên, mặt đỏ lên, chớp đôi mắt to nhìn người đàn ông trước mặt.
Áo choàng tắm đã được cởi một phần, lộ ra lồng ngực màu đồng.
Bình thường, Tư Chính Đình mặc quần áo nghiêm trang, âu phục màu đen làm người ta không dám khinh nhờn, nhưng lúc này…
Trang Nại Nại nuốt nước miếng. Mặc dù kết hôn đã mấy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy vóc dáng của anh. Cơ ngực này, còn có cơ bụng này... nhìn rất quyến rũ.
Nhất là lúc này, bọn họ cách gần nhau như vậy, hơi thở nam tính xen lẫn mùi thơm sữa tắm trên người anh thoảng đến làm cho Trang Nại Nại có cảm giác cơn háo sắc của mình đang chạy thẳng lên não bộ, trong lòng cũng bắt đầu rục rịch.
Tư Chính Đình tối sầm mặt ngồi trên giường, lúc này rốt cuộc anh cũng biết được sai sai chỗ nào.
Trang Nại Nại luôn xấu hổ ở phương diện này, sao cô có thể chủ động thương lượng với anh về chuyện đó được?
Cho nên...
Nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người, Tư Chính Đình buồn bực nhận ra tất cả là do mình nghĩ bậy. Một câu “Anh đang nói gì vậy?” của Trang Nại Nại, làm cho anh cảm thấy cuộc đời này không còn lúc nào xấu hổ hơn lúc này được nữa.
Nhưng Tư Chính Đình là ai?
Có biến cố gì mà chưa từng trải qua?
Chỉ trong tích tắc, anh đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình. Anh ép phần xấu hổ đó xuống rồi mặt không đổi sắc đứng lên, từng bước một tới gần Trang Nại Nại.
Tim Trang Nại Nại như muốn ngừng đập, anh đi tới làm cô hồi hộp, không biết phải làm sao.
Vì vậy cô từ từ lùi lại, vai không làm chủ được cũng tự động rụt lại.
Lùi lại lùi lại... thì bên hông bỗng đụng phải vật gì đó.
Vừa quay đầu liền thấy cô đã lùi tới trước bàn trang điểm.
Mà người đàn ông nào đó đã đi tới trước mặt cô, hai tay chống lên bàn chặn lấy cô, sau đó từ từ cúi đầu...
Chuyện này...
Chẳng lẽ anh muốn hôn cô?
Trang Nại Nại căng thẳng nhắm chặt mắt, đầu bất giác hơi hơi nghiêng đi.
Nhưng qua một lúc, bên tai bỗng truyền đến giọng nói mát lạnh khàn khàn trầm thấp: “Em cho rằng… anh đang nói gì?”
Hơi thở ấm áp phớt qua tai mà lại giống như phớt qua tim, làm toàn thân cô có cảm giác tê dại. Trang Nại Nại nuốt nước miếng, lắp ba lắp bắp trả lời: “Em… em không có ý đó.”
“Vậy thì có ý gì?” Tư Chính Đình hỏi.
Cái loại cảm giác tê dại này càng ngày càng nhiều, Trang Nại Nại ra sức nghiêng đầu ra sau, muốn kéo xa khoảng cách với anh: “Là… là chuyện đó…”
Tư Chính Đình nhíu mày: “Chuyện đó? Hửm…”
Anh làm bộ như hiểu ra, sau đó lại trịnh trọng hùng hồn nói: “Trang Nại Nại, đầu óc em nghĩ gì mỗi ngày thế hả?”
“Hả?”
Trang Nại Nại bối rối, vì sao cô có cảm giác hình như… hình như có gì đó là lạ?
Cô chớp mắt, lại chớp mắt, cuối cùng biết được chuyện gì đang xảy ra.