Bầu không khí trong xe nháy mắt cứng đờ, lần nữa chìm vào im lặng.
Tài xế ngồi trước hận không thể biến mình thành không khí, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Chỗ ngồi phía sau, Tư Chính Đình nghe cô hỏi như vậy thì từ từ quay đầu lại. Con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn Trang Nại Nại, ánh mắt sâu thăm thẳm, cô không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì từ nó.
Sau đó, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt lý trí của anh: “Cô muốn nói gì?”
Cô muốn nói gì?
Cô muốn hỏi anh có phải thích cô không?
Nếu anh thích... thì có phải ba năm theo đuổi thời trung học của cô là không lãng phí?
Trang Nại Nại khép mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra lời.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, khuôn mặt Trang Nại Nại cùng với đèn đường ngoài xe lúc sáng lúc tối.
Tư Chính Đình nhìn cô, đột nhiên cười giễu rồi quay đầu nhìn ra ngoài xe lần nữa: “Cố Khuynh Nhan, tôi nhắc nhở cô, tôi không có ý định ly dị.”
Trang Nại Nại sửng sốt. Không biết vì sao, mỗi lần anh gọi cô là Cố Khuynh Nhan, cô đều cảm thấy trái tim giống như bị người ta bóp nghẹn, có cảm giác hít thở không thông.
Cô mờ mịt nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại nói tới đề tài này.
Giọng Tư Chính Đình lại tiếp tục vang lên: “Cho nên, biết sở thích của vợ mình thì nói lên được điều gì?”
Trang Nại Nại siết chặt tay.
Cho nên... anh biết cô không ăn gừng vì cô là vợ anh. Giống như năm đó, lúc quen nhau anh đối xử tốt với cô chỉ vì cô là bạn gái của anh?
Tất cả mọi thứ… chỉ làm theo lệ mà thôi.
Trang Nại Nại không nói rõ được cảm giác bây giờ của mình là gì. Thì ra cô vẫn còn hy vọng xa vời, vẫn còn không biết đủ.
Cô bèn dứt khoát không nói lời nào, trong xe lại chìm vào im lặng.
Tư Chính Đình nhìn bộ dạng của cô, chân mày khẽ cau lại.
Cô không vui?
Hình như... lời vừa rồi của anh hơi quá đáng?
Anh thầm bực bội, không nhịn được nới lỏng cà vạt ra. Chính bản thân anh cũng không biết, nói những lời đó rốt cuộc là đang hành hạ cô, hay là đang dằn vặt bản thân anh nữa?
Chăm chú nhìn vẻ mặt mất mát của cô, Tư Chính Đình đột nhiên thở dài, đến cùng vẫn không nỡ, bèn mở miệng nói: “Chuyện trước kia... đều bỏ qua hết đi!”
Trang Nại Nại ngẩng phắt đầu, này là có ý gì?
Nhìn vẻ mặt của Tư Chính Đình, cái đầu dưa vẫn luôn chậm chạp của Trang Nại Nại bỗng trở nên nhạy bén.
Anh đang nói, tất cả đúng sai trước kia đều bỏ qua hết. Bây giờ bọn họ… bắt đầu lại? Có nghĩa là anh sẽ thử thích cô, sau đó... yêu cô?
Trong nháy mắt, lòng Trang Nại Nại tràn đầy vui mừng, vui tới mức muốn khóc.
Đợi cảm xúc ổn định, tìm lại được giọng nói của mình, cô cắn môi gật đầu nói: “Vâng, em sẽ... cố gắng làm vợ anh, chúng ta bắt đầu lại!”
Cô vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn, trong xe tràn đầy cảm giác vui sướng.
Tim Trang Nại Nại đập thình thịch. Cô cảm thấy, từ khi bọn họ gặp lại nhau, chỉ có giờ phút này là khoảnh khắc vui vẻ dễ chịu nhất.
Bầu không khí như vậy làm cho tâm tình Tư Chính Đình cũng tốt hơn.
Có điều, trong xe yên tĩnh quá sẽ khiến người ta xấu hổ. Trang Nại Nại là người thích nói nhiều, vì vậy bèn tìm chuyện để nói: “Ngày mai là cuối tuần, được nghỉ, anh... định làm gì?”
Ngày mai?
Tư Chính Đình nhớ đến chuyện gì đó, cố gắng để giọng điệu lạnh nhạt của mình trở nên hòa nhã nhất có thể: “Ngày mai về nhà, mẹ anh muốn gặp em.”
Cả người Trang Nại Nại bỗng cứng đờ lại!
Gặp mẹ anh?
Tròng mắt cô co lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.