Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đầu Cảnh Phạm như bị keo lại.
Nghe anh hỏi như vậy, một lúc lâu sau cô mới biết anh hỏi như vậy là có ý gì. Cô có chút chột dạ “ừm” một tiếng: “Không có hứng thú.”
“Cho nên...” Gặp đèn đỏ, anh dừng xe lại, nhìn chòng chọc vào cô: “Nụ hôn của người đàn ông nào, cô cũng không cự tuyệt, phải không?”
Mỗi một chữ, anh đều nhấn mạnh.
Từng chữ như kim châm.
Tình cảm không khống chế được vừa rồi đã tán đi, bây giờ quanh người chỉ còn lại sự lạnh lẽo và sự đối chọi gay gắt.
Cảnh Phạm nắm chặt túi trong tay, thở sâu: “Thì sao?”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, trong lòng đột nhiên hiện lên cảm giác tức giận.
Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng hung hăng phun ra hai chữ: “Phóng đãng!”
Mặt cô trắng bệch, nhưng miệng vẫn cười: “Vậy Hoắc tổng hơn tôi cái gì? Anh chán ghét tôi như thế, nhưng vẫn hôn tôi, anh đây gọi là không có nguyên tắc, còn phóng đãng hơn cả phóng đáng, tùy tiện hơn cả tùy tiện nữa!”
Không biết là qua tức giận hau là quá đau buồn, hốc mắt cô bắt đầu phiếm hồng.
Môi mỏng mấp máy, Hoắc Cảnh Thành muốn nói cái gì đo, nhưng đối diện với cặp mắt của cô, họng anh liền cứng lại, không nói được điều gì.
Cô mở cửa xe: “Tôi đi trước, lần sau, xin Hoắc tổng tự trọng!”
“Không có lần sau đâu!”
Thanh âm khàn khàn của người đàn ông truyền đến từ phía sau! Cao ngạo mà vô tình.
Cảnh Phạm thẳng lưng, cứng hết cả người.
A~
Anh hối hận rồi! Cái hôn này, chắc là khiến anh ghê tởm rồi.
Cảnh Phạm bước đi không hề quay đầu lại, đi đến thẳng đến trạm xe buýt. Thấy một chiếc xe tới, cô cũng không nhìn điểm đến đã lên xe.
Giờ này khắc này, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người này thôi.
Thoát khỏi chỗ khiến cô không chịu nổi này.
- ---
Mãi đến khi đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên, tim Hoắc Cảnh Thành vẫn đập mạnh và loạn nhịp, mãi không định thần lại được.
Anh điên rồi, mới có thể hôn cô gái kia!
Chắc là điên rồi, mới có thể rơi vào nụ hôn đó mà không thể thoát khỏi!
Cô gái này, là kẻ thù của Hoắc gia! Quân Thâm chết trong tay cô! Tất cả sự tủi thân, bi thương, yếu ớt đều là diễn trò! Cô đúng là 1 diễn viêmnchuyên nghiệp!
Anh tự cảnh cáo mình, nhắc nhở mình, an ủi mình sau đó mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Chỉ là...
Nhiệt độ trên môi và hương vị trên xe còn lưu lại, khiến anh cảm thấy cáu kỉnh.
Anh vô thức nhớ lại hương vị trong veo trên môi cô...
Tươi mát như nước suối, lại nóng bỏng như rượu mạnh, khiến người ta say mê.
Cảm giác này thật sự rất tệ.
Đạp chân ga, anh lái xe đi, táp vào một cửa hàng rửa xe 24/24.
“Tiên sinh, xe của anh rất sạch sẽ mà.” Nhân viên rửa xe vừa thấy liền kinh ngạc. Chẳng lẽ tên này mắc bệnh sạch sẽ?
“Sạch sẽ chỗ nào? Mùi bên trong đó, cậu không ngửi thấy sao?” Anh trầm mặt xuống, xuống xe, đóng sầm cửa lại, tiếng động trong đêm vô cùng vang dội.
Nhân viên rửa xe sợ hãi ngửi ngửi.
Có mùi gì đâu nhỉ?
Có mùi thơm thôi mà. Rất dễ chịu.
Nhưng nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của anh, cậu nhân viê gật đầu: “Hình như là có chút mùi, tôi sẽ cẩn thận tẩy rửa cho anh, anh chờ chút.”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu, hỏi: “Có toilet không?”
“Ở bên kia.” Đối phương chỉ về 1 hướng.
Anh đi thẳng vào, vốc nước lên rửa mặt, sau đó xoa xoa môi.
Đúng là, chết tiệt! Hơi thở và cảm xúc của cô gái kia, anh vẫn còn cảm nhận được.
Anh không thể quên nổi!