Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay khi cô nhìn sang, giống như cảm giác được gì đó, đột nhiên anh ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng rực rỡ, ánh mắt hai người khó khăn lắm mới chạm vào nhau. Ánh mắt anh lại sâu thẳm đến như vậy.
Dưới khoảng cách xa như thế, cô vẫn có thể cảm nhận được sự giễu cợt và khinh thường trong ánh mắt anh.
Hóa ra, tấm chi phiếu này là để làm nhục cô. Trái tim càng căng trướng, đau đớn.
“Cảnh tiểu thư, cô có muốn tôi từ chối giúp cô không?” Người phụ vụ thấy sắc mặt cô khó coi, mở miệng hỏi.
“Không cần!” Hoàn hồn, Cảnh Phạm vuốt ve tấm chi phiếu rồi cất vào ví.
Nếu anh tình nguyện tiêu tiền như rác vậy sao cô lại không dám thu chứ?
Hơn nữa...
Khoản tiền này cũng dùng để cứu Tiểu Chanh mà.
Nhìn anh, cô lại nghĩ tới Tiểu Chanh, trong lòng cô càng buồn khổ hơn.
Đối diện, sắc mặt người đàn ông nào đó càng trầm xuống, cố gắng đè nén tâm trạng.
Cảnh Phạm không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy. Đưa tiền này không phải để chứng minh cô không chịu nổi. bây giờ cô thỏa mãn ước nguyện của anh. Anh có gì đáng giận chứ?
Cô chuẩn bị đơn giản, Cảnh Phạm đã đi thẳng về phía bọn họ. Bên này, sắc mặt Hoắc Cảnh Thành đã cực kỳ khó nhìn. Vẻ mặt Dung Kỳ cũng không dám tin.
Hạ Lễ đứng bên cạnh xem náo nhiệt: “Xem ra, trước kia cô ta từ chối đàn ông khác không phải vì cô ta khác biệt mà khẩu vị cô ta lớn hơn thôi!”
“Không thể nào! Tôi không tin mình nhìn nhầm ngời!” Dung Kỳ vẫn khẳng định, không muốn tin tưởng.
Cậu ta giận dữ quở trách người đào nó: “lão Hoắc, không phải tôi nói cậu — cô ấy chỉ nhảy thôi, lại không đắc tội gì đến cậu, sao cậu lại phải cầm tiền đi làm nhục người ta chứ?”
“Không sao cả! Tôi không ngại cách thức làm nhục như vậy đâu!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Giọng cô gái cực kỳ trong trẻo, trong veo, giống như nước suối.
Ngay cả mở miệng nói móc người khác cũng tốt như vậy.
Nhưng mà, tầm mắt cô, chỉ nhìn Hoắc Cảnh Thành.
Hoắc Cảnh Thành cũng đang nhìn cô.
“Bỏ mặt nạ xuống!” Giọng điệu anh không cao không thấp, nghe không thể hiện vui hay giận.
Cảnh Phạm không động.
Hoắc Cảnh Thành lười biếng tựa vào ghé salon, hai chân vắt chéo lên nhau: “Sao vậy? Làm việc ở chỗ này, mời rượu cho người khác, cũng không để cho người khác nhìn mặt sao?”
Tên đàn ông đáng chết, từng câu từng chữ anh nói ra đều khiến cô xúc động muốn cắn chết anh ta.
Nhưng mà...
Rõ ràng cô đang đeo mặt nạ, lại còn dưới ánh đèn lờ mờ, anh lại có thể nhận ra cô.
“lão Hoắc, cậu nói linh tinh gì thế?” Dung Kỳ dùng cùi chỏ thọc vào người Hoắc Cảnh Thành.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cậu ta hay không, cậu ta luôn cảm thấy lão Hoắc không khách khi với cô chút nào cả. Trước kia, đối với phụ nữ, cho dù thái độ anh không tốt nhưng mà cũng không hề mất phong độ như hiện giờ.
“Tôi có cái gì mà “
Không thể gặp người chứ? Cảnh Phạm giơ tay lấy mặt nạ xuống.
Mắt Dung Kỳ sáng lên, ánh mắt có chút rạng rỡ.
Anh ta đã nói là người đẹp mà.
Đang muốn nhìn Hạ Lễ đầy đắc ý thì vẻ mặt Hạ Lễ đầy kinh ngạc mở miệng trước: “Lại là cô?”
Dung Kỳ hỏi: “Cậu quen cô ấy?”
“Thật ra thì cũng không gọi là quen biết!” Hạ Lễ liếc nhìn Hoắc Cảnh Thành một cái, qua loa trả lời Hoắc Cảnh Thành.
Cũng không thể nói với Dung Kỳ là cô bé này lần trước đã ngủ ở nhà lão Hoắc chứ?
“Cái gì gọi là không tính là quen biết chứ?” Dung Kỳ lẩm bẩm
“Bây giờ Hoắc tổng hài lòng chưa?” Cảnh Phạm cầm mặt nạ, nhìn Hoắc Cảnh Thành, không hề cười: “Hoắc tổng đưa cho tôi một tờ chi phiếu lớn như vậy, còn cần tôi làm gì nữa?” &