Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai tay Hoắc Cảnh Thành ôm chặt cô.
Nếu anh không sai thì hình như điều này có nghĩa anh lại có được cô lần nữa đúng không?
Giống như đang nằm mơ.
Nhưng còn đẹp hơn mơ nhiều.
Trời biết, một năm nay, anh ngay mơ như vậy anh cũng không dám.
Anh lung tung hôn lên hai má, vành tai, trán cô...
Không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng cũng buông nhau ra.
Anh ôm cô vào phòng tắm, để cô ngồi trên thành bồn tắm.
Đôi chân tuyết trắng của cô, giờ phút này dính tro bụi, đi trên thành bồn tắm tạo ra dấu chân màu đen.
Bồn tắm lớn màu trắng bị biến thành bẩn, cô cúi đầu nhìn thấy, lại đột nhiên ngây ngô cười cười.
Nhìn tươi cười của cô, tim Hoắc Cảnh Thành rung động: “Cười cái gì?”
Anh cũng cởi giầy, ngồi vào bồn tắm.
Cảnh Phạm nghịch ngợm, đem bàn chân trắng nõn của mình dẫm lên chân anh. Lập tức, chân anh cũng bị in dấu chân.
Hoắc Cảnh Thành để mặc cô nghịch ngợm, lấy vòi phun rửa sạch chân hai người.
Ngón chân cô trắng lại phấn nộn, nhìn xinh xinh đáng yêu. Hoắc Cảnh Thành rút khăn mặt, đặt lên đùi, để hai chân cô đặt lên, giúp cô lau khô.
Động tác của anh ôn nhu, lại tràn ngập thương tiếc.
Cảnh Phạm trong lòng vừa thỏa mãn, vừa ấm áp, vừa động tình.
“Em không mang giầy lại đây, đợi anh cho mượn này.” Cô mở miệng.
Động tác của Hoắc Cảnh Thành dừng lại, nâng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên ôm cô từ bồn tắm lên.
Lúc này đây, không đến đại sảnh, mà là trực tiếp chuyển vào phòng ngủ.
Cảnh Phạm mặc áo ngủ, bị anh lấy chăn cuốn lên giường. Cô muốn nói gì đó, Hoắc Cảnh Thành đã xoay người đè lên, hôn lên môi cô.
Giọng anh khàn khàn: “Đêm nay ở lại đây đi, có chuyện gì cũng không được đi.”
Cảnh Phạm bị hôn mà hơi thở hỗn loạn, ý loạn tình mê ngẩng đầu lên, có chút lo lắng: “Anh... Thật sự không sao chứ?”
“Thử xem xem, sẽ biết.”
“Nhưng...”
Không có nhưng gì cả.
Hoắc Cảnh Thành vẫn như trước kia, bá đạo hôn che miệng cô lại.
Anh muốn cô bao nhiêu, cô cũng khát vọng anh bấy nhiêu.
Một năm nay, cô cố gắng đè nén, không cho mình nghĩ về người này. Nhưng thật sự người này chưa từng biến mất trong lòng cô.
Không chống cự, cô thở dốc một tiếng, ngửa đầu, đón ý hùa theo nụ hôn của anh.
Hai người, ở trong chăn, trần trụi dán vào nhau, rung động không kiềm nén nổi kia khiến cả hai ửng đỏ hốc mắt.
Hoắc Cảnh Thành rất cẩn thận.
Sợ chính mình quá vội vàng sẽ dọa cô.
Nhưng một năm với anh mà nói đã là cực hạn.
Trời biết, anh muốn cô bao nhiêu!
Loại tưởng niệm này hoàn toàn vượt xa thân thể, mà là đến từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn. Khát vọng độ ấm của cô, khát vọng linh hồn của cô...
...
Hai người triền miên.
Cảm giác thân thể bị lấp đầy khiến Cảnh Phạm kích động muốn khóc. Cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự tồn tại của anh bằng cách mật thiết nhất, trái tim bị đào rỗng, trống vắng suốt một năm, giờ khắc này lại được lấp đầy.
Trái tim chết lặng dần dần sống lại, lại bắt đầu một lần nữa vì người này mà đập...
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ trong phòng thật lâu không tiêu tan.
Hoắc Cảnh Thành ôm chặt cô, môi luôn dán lên trán cô, không dám ngủ.
Cảm giác này quá mức tốt đẹp, khiến anh có chút sợ hãi. Sợ vừa tỉnh ngủ, cô lại không bên cạnh mình.
“Anh có sao không?” Cảnh Phạm ghé vào ngực anh, cùng anh nói chuyện, tới bây giờ, hô hấp vẫn hơi dồn dập.
Đáy mắt Hoắc Cảnh Thành mang theo ý cười: “Thoạt nhìn không tốt lắm hình như là em.”