Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhìn tấm lưng kia, Hoắc Cảnh Thành tiến lên một bước, trước sự kinh ngạc của cô túm lấy hai túi đồ trong tay cô.
Cô mơ hồ nhìn anh.
Ánh mắt anh nhìn về phía bên kia: “Xe anh đậu bên kia, anh đưa em về.”
Không có chữ dư chữ thừa, cũng không để cô cự tuyệt, anh xách đồ sãi bước đến bãi đậu xe.
Nhìn bóng dánh anh, Cảnh Phạm cũng không nói gì thêm nữa, đi theo sau lưng anh lên xe.
Dọc trên đường đi, hai người cũng không nói gì!
Cô không nói đến chuyện ước hẹn ba tháng với anh, còn anh từ đầu đến cuối cũng không hỏi qua một câu.
Cho đến khi xe dừng ở cửa nhà Cảnh gia, Cảnh Phạm mới cười cười với anh: “Vậy em xuống xe.”
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi, gật đầu: “Ừ!”
Cảnh Phạm đẩy cửa xe ra, xách ba lớn bao nhỏ xuống đi thẳng vào trong biệt thự.
Cửa...đóng lại.
Lúc này Cảnh Phạm mới quay đầu.
Cách cánh cửa, cô nhìn anh trong xe, thật lâu vẫn đậu ở đó, không rời đi tức khắc.
Trong lòng cô ngổn ngang, có một loại rung động đang điều khiển cô, nhưng là cuối cùng cô vẫn phải cố gắng đè nén xuống.
“Sao lại đứng ở chỗ này ngẩn người?”
Cảnh Uyên đỡ lấy túi trong tay cô.
Cô lắc đầu: “Không có gì!”
“Hôm nay muốn vào bếp sao?”
“Em cũng có thể.”
Cảnh Phạm lại tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa. Chiếc xe kia đã không còn bóng dáng, anh đã rồi đi.
- -----
Buổi tối.
Cảnh Phạm dạy Tiểu Chanh Tử làm bài tập.
Tiểu Tranh Tử đột nhiên ngẩn đầu hỏi: “Dì nhỏ, dì phải đến đoàn làm phim sao?”
“Sao chứ?”
“Con thấy dì soạn rất nhiều đồ.”
Cảnh Phạm sờ cái đầu nhỏ của cô: “Dì nhỏ muốn ra ngoài một thời gian, nhưng không phải đến đoàn làm phim.”
“Đó là nơi nào?”
Cảnh Phạm suy nghĩ một lát: “Đi chăm sóc chú Hoắc.”
“Vậy, Tiểu Tranh Tử có thể đi cùng dì không? Con cũng muốn chăm sóc chú ấy!”
Trong lòng Cảnh Phạm mơ hồ đau, rất muốn đáp ứng bé, nhưng vẫn phải lắc đầu: “Chú bị bệnh, con còn quá nhỏ, sợ không biết cách chăm sóc chú ấy.”
“Vậy cũng tốt.” Tiểu Tranh Tử chỉ có thể chán nản gật đầu. Lại hỏi: “Vậy chú ấy có sao không? Sẽ tốt không?”
“Sẽ tốt!” Cảnh Phạm nghiêm túc gật đầu, giống như trấn an đứa trẻ, càng nhiều hơn chính là tự an ủi chính mình "Nhất định sẽ tốt."
Cùng làm bài tập với Tiểu Tranh Tử xong, dỗ cho bé ngủ, cô lại đi rót cho mình ly nước.
Lúc trở về phòng của mình, cửa thư phòng bị đẩy ra.
Cảnh Phạm cùng ba Cảnh Thừa Nghi cũng từ trong thư phòng đi ra, thần sắc cả hai người đều cứng lại.
“Ba, anh.” Cảnh Phạm chào hỏi bọn họ.
Cảnh Thừa Hoài khẽ vuốt cằm, tâm sự nặng nề đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi dặn dò: “Các con cũng ngủ sớm đi.”
Dứt lời, đi thẳng vào trong.
Một lúc lâu sau ánh mắt Cảnh Phạm mới thu hồi lại, nhìn về phía Cảnh Uyên: “Có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có.” Cảnh Uyên lắc đầu, đổi chủ đề: “Trễ như vậy sao còn chưa ngủ?”
“Mới cùng Tiểu Tranh Tử làm bài tập xong, bây giờ em ngủ.”
Cảnh Uyên gật đầu: “Vào trong đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hôm sau.
Sáng sớm Cảnh Phạm đã thu dọn hành lý, từ Cảnh gia đi đến biệt thự Kinh Sơn.
Cô mang rất ít đồ, chỉ mấy bộ quần áo đơn giản để thay đổi, quần áo ngủ. Còn có ít sữa rửa mặt.
Ít đồ, lúc cô rời đi cũng không có nhiều gánh nặng.
Lúc cô đến, trong biệt thự Kinh Sơn cũng không có người.
Cũng may, anh không đổi mật mã, Cảnh Phạm nhập mật mã rồi đi vào.