Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Theo bản năng, Hoắc Cảnh Thành cầm tay cô, năm ngón tay cô lạnh lẽo như băng, không chút nhiệt độ. Anh vội vàng dừng xe, Cảnh Phạm lập tức đẩy cửa ra.
Hoắc Cảnh Thành cũng lo lắng không thôi, nhảy xuống xe, bước vòng qua bên kia. Cảnh Phạm yếu ớt như sắp rơi khỏi xe, bị anh ôm chặt lấy.
“Tôi buồn nôn...” Cảnh Phạm cảm thấy cực kỳ khó chịu, hốc mắt đỏ lên. Dáng vẻ kia khiến Hoắc Cảnh Thành cũng mềm lòng.
Cùng cô giận dỗi, kết quả cô lại biết thành dáng vẻ thế này!
“Có thể nôn ra không?” Anh hỏi.
Cảnh Phạm che miệng gật đầu. Hoắc Cảnh Thành ôm cô đến cạnh thùng rác, cô nôn lấy nôn để.
Người đàn ông mang nước tới cho cô súc miệng, vừa vỗ lưng cho cô: “Sao rồi? Có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Cảnh Phạm vừa súc miệng, nghe thấy anh ân cần hỏi han như vậy, nước mắt cũng trực rơi ra.
Hoắc Cảnh Thành nhíu chặt chân mày, ngồi xuống cùng cô: “Còn rất khó chịu à?”
Thấy dáng vẻ ân cần của anh, Cảnh Phạm lắc đầu: “...Không sao!”
“Bây giờ tôi đưa em đến bệnh viện. Nếu như có thể thì cố gắng chịu đựng thêm chút nữa!”
“...Ừ!” Cảnh Phạm gật đầu.
Hoắc Cảnh Thành cầm khăn giấy, lau môi cho cô: “Súc miệng thêm chút nữa đi, đợi khi nào em thấy khá hơn thì chúng ta đi tiếp!”
Cảnh Phạm đứng dậy, run sợ nhìn anh.
Trong trời mùa đông giá rét, đột nhiên cô cảm thấy, trời cũng không còn lạnh như vậy nữa.
——
Lại lên xe, Hoắc Cảnh Thành hạ ghế phụ lái giúp Cảnh Phạm: “Nằm một lát đi, nghỉ ngơi một chút, đến bệnh viện tôi sẽ gọi em!”
Cảnh Phạm “Ừ” một tiếng, nằm xuống.
Nhắm mắt một lúc rồi mở ra, nhìn sườn mặt của anh, cô có chút hoảng hốt, không biết có phải mình năm mơ hay không.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô. Hoắc Cảnh Thành quay mặt lại, bốn mắt nhìn nhau, cô sửng sốt một chút, cắn cắn môi rồi nhắm mắt lại.
Anh trầm ngâm một chút, nhìn lông mi run rẩy của cô một lúc rồi mới chuyển mắt sang.
Anh khởi động xe cố gắng đi thật chậm đến thẳng bệnh viện Nhân Hòa.
Không lấy số thứ tự, Hoắc Cảnh Thành liên lạc với Hạ Lễ Ngộ.
Hạ Lễ Ngộ thấy anh dẫn Cảnh Phạm đột nhiên xuất hiện thì cảm thấy kinh ngạc không thôi: “Tôi còn tưởng hai người...”
Anh làm động tác tách ra...
Sắc mặt Cảnh Phạm có chút lúng túng.
Mặt Hoắc Cảnh Thành lạnh xuống: “Tìm bác sĩ khám cho cô ấy đã!”
“Hử? Sao vậy?” Hạ Lễ Ngộ hỏi Cảnh Phạm.
“Có lẽ do dạ dày không thoải mái!” Hoắc Cảnh Thành trả lời thay Cảnh Phạm. Cảnh Phạm gật đầu: “Sáng sớm hôm nay luôn cảm thấy buồn nôn...”
“Buồn...nôn?” Hạ Lễ Ngộ lại trợn mắt lần nữa.
Ánh mắt anh ta hết nhìn ngời này rồi lại nhìn sáng người kia chằm chằm.
“Tại sao lại nhìn chúng tôi như vậy?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
“Cá nhân tôi đề nghị hai người đi khám phụ khoa trước đi!”
“Phụ khoa?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
Cảnh Phạm là người có kinh nghiệm, lập tức hiểu ý Hạ Lễ Ngộ, vội vàng xua tay, giải thích: “Không thể nào, bác sĩ Hạ, anh hiểu lầm rồi...Tôi không có...”
“Chẳng lẽ hai người chưa từng có quan hệ sao?” Hạ Lễ Ngộ thẳng thắn hỏi.
Vừa nói xong, sắc mặt Cảnh Phạm đang tái nhợt đột nhiên đỏ lên.
Cô nhìn sang chỗ khác nhưng không biết nhìn đi đâu.
Lúc này Hoắc Cảnh Thành cũng hiểu, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Đương nhiên là có!”
“Thì không phải rõ rồi sao?” Hạ Lễ Ngộ buông tay xuống
“Nhưng mỗi lần chúng tôi đều sử dụng các biện pháp an toàn!” Hoắc Cảnh Thành nói rất chắc chắn.