Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cậu thật sự không muốn sống nữa?”
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Đưa cho mình!”
Ánh mắt anh trầm lạnh, khi nhìn sang khiến trong lòng Hạ Lễ cũng kinh ngạc. Anh ta chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Hạ Lễ không đưa, chỉ đẩy chai rượu ra xa.
Hoắc Cảnh Thành đứng lên, đoạt lấy chai rượu.
“Một là ở lại uống với tôi! Hoặc là mau chóng biến đi!”
“Cậu sao vậy?” Hạ Lễ cảm thấy rất kỳ quái: “Chẳng lẽ, chuyện về Mộ Vãn khiến cậu chịu áp lực lớn như vậy à?”
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi, rót cho mình ly rượu, rồi rót cho anh ta một ly.
Anh ngửa đầu uống sạch.
Hạ Lễ thật sự muốn ngăn lại nhưng cuối cùng, bàn tay đưa ra lại rút trở lại.
Trừng mắt nhìn anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Không có lần sau!”
Anh ta cũng rất phiền nào, uống cạn ly rượu.
“Còn nhờ cái này không?” Hoắc Cảnh Thành mở tay kia ra, Hạ Lễ nhìn một cái, dưới ánh đèn sặc sỡ, một chiếc kẹp tóc nằm trong lòng bàn tay anh.
Anh cầm lấy nhìn.
Trên chiếc kẹp tóc có khắc chữ ‘J’
“Đây không phải là chiếc kẹp tóc mà cậu nhặt được vào năm năm trước sao?”
“Ừ. Hôm nay, tôi đã thấy cái còn lại!!”
Hạ Lễ kinh ngạc mở trừng lớn đôi mắt: “Cho nên...cậu đã tìm được người đàn bà qua đêm với cậu sao? Không phải, tôi nói này! Đây không phải là người cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhiều năm sao? Bây giờ, thật vất vả mới tìm được, cậu nên vui vẻ mới đúng. Bây giờ cậu làm sao chứ? Vẻ mặt như vậy là sao chứ?”
“Cậu có biết người đó là ai không?”
“Ai?” Hạ Lễ tò mò muốn chết.
“... Mộ Vãn!”
Hai chữ này vừa thốt ra khỏi miến khiến Hạ Lễ kinh hãi không thôi.
“Không trùng hợp như vậy chứ?”
“Chẳng may lại trùng hợp như vậy!”
“Cậu khẳng định?”
“Rồi! Ngay cả chi tiết nhỏ nhất, địa điểm, thời gian, tôi đã chứng thật!”
“...” Hạ Lễ vừa nghe thì cũng chắc tầm 8, 9 phần mười rồi.
“Thật ra thì Mộ Vãn cũng tốt vô cùng. Nói không chừng đây chính là duyên phận đó. Vô luận là gia thế và tình cảm đều không tồi. Nói thật, không phải trước kia cậu cũng nghĩ tới việc thử một chút với cô ta sao?”
Hoắc Cảnh Thành siết chặt ly rượu trong tay.
“Cậu không hi vọng là cô ta?” Hạ Lễ thử dò xét.
“Không hi vọng!” Anh đáp rất kiên quyết!
“Chẳng lẽ...cậu hi vọng người đêm đó là Cảnh Phạm sao?” Hạ Lễ phì một tiếng: “Cậu nên vui mừng vì người đó không phải là Cảnh Phạm. Nếu không, cậu sẽ cảm thấy tội lỗi đó. Cậu thử nghĩ một chút đi. Nếu thật sự người đó là Cảnh Phạm, cậu sẽ làm thế nào? Có phải bây giờ còn khó chịu hơn không hả?”
Hoắc tổng uống cạn ly rượu trong tay: “Thật sự nếu là cô ấy, tôi có chết cũng không đủ để tạ tội!”
“Cho nên, tôi cảm thấy là Mộ Vãn cũng rất tốt. Điều này chứng tỏ hai người có duyên phận!” Hạ Lễ nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ thật kỹ. Cậu và Cảnh Phạm không hề có tương lai. Điều này cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai. Đã như vậy thì không bằng kết thúc sớm với cô ấy một chút, cân nhắc người ở bên cạnh đi!”
Hoắc Cảnh Thành nghe thấy vậy chỉ cảm thấy trong lòng càng phiền muộn.
Di động rung lên, anh thả ly rượu xuống, đứng dậy: “Cậu trả tiền, tôi đi đây!”
“Này, cậu đi đâu vậy?” Hạ Lễ hỏi.
Nhưng mà người đàn ông kia không quay đầu lại.
Đi đâu? Đi tới nơi anh muốn đến, nhìn người anh muốn thấy nhất.
Lục Kiến Minh lái xe đến trước bar Song, nghe anh nói địa chỉ mà giật mình.
“Hoắc tổng, bây giờ đến Hengdian World Studio sao? Cũng là nửa đêm rồi ạ!”
“Lái xe đi!” Hoắc Cảnh Thành đầy men say ngồi đằng sau: “Ngày mai cho cậu nghỉ một ngày!”
Lục Kiến Minh định nói gì nữa nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, ngồi vào ghế lai.
Đây là xảy ra chuyện gì thế? Sao Hoắc tổng lại khiến mình say như vậy chứ?