Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đạo diễn Hứa An vẻ mặt nghiêm khắc.
Cảnh Phạm yên lặng đứng sang một bên, trong lòng hổ thẹn không thôi. Cô cảm thấy xấu hổ và tự trách vì đã cô phụ sự kỳ vọng của người đã tin tưởng mình.
Cô đứng đó, chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình, vứt bỏ những suy nghĩ không nên có trong đầu.
Bản thân cô cũng biết không nên tiếp tục dây dưa hay lưu luyến nữa. Vì thế, cho dù người đàn ông kia có theo đuổi ai hay dùng thủ đoạn theo đuổi nào đều chẳng liên quan gì đến cô cả.
Đạo diễn trở lại sau màn hình liếc nhìn Cảnh Phạm thấy bộ dáng cô cúi đầu hổ thẹn, vẻ mặt hòa hoãn đôi chút.
“Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Ngày thường cô mạnh mẽ lắm mà. Nếu sớm biết tâm lý cô không vững vàng như vậy, tôi đã không cho cô một cơ hội như thế!”
“Xin lỗi, đạo diễn.” Cảnh Phạm trầm thấp nói, đưa bình nước cho đạo diễn.
Đạo diễn uống một hớp, lại nói: “Đừng nghĩ tôi nhận bình nước này là coi như xí xóa cho cô. Nếu cô còn diễn không xong, tôi cũng sẽ mắng cô như lúc nãy! Cô thất thần như thế sẽ làm lỡ tiến độ của mọi người. Chỉ một cảnh nữ phụ mà phải đóng lại 4 lần thì vai chính phải làm sao?”
Cảnh Phạm cảm nhận được đạo diễn mặc dù đang giáo huấn mình nhưng lại thể hiện sự kỳ vọng ở cô.
Cuối cùng, đạo diễn vung tay lên: “Được rồi, trở lại đi, diễn cảnh lúc nãy cho tốt vào.”
- ---
Cảnh Phạm một lần nữa tập trung vào phân cảnh, chậm rãi tìm lại trạng thái. Đạo diễn đối với cô vô cùng hài lòng.
Trần Nghiêu lúc này đã làm thân được với toàn bộ đoàn làm phim.
Cảnh Phạm bên này vừa nhận được hoa của quản huyền minh. Bên kia, Hoắc Cảnh Thành lại tặng một xe hoa cho Trần Nghiêu. Trần Nghiêu giờ đã trở thành con cưng của đoàn làm phim. Ai nấy đều xun xoe, nâng niu cô.
Trần Nghiêu cũng vui vẻ khoe với mọi người chuyện giữa cô và Hoắc Cảnh Thành. Ngày hôm nay nói Hoắc tổng lại gọi điện thoại cho cô, ngày mai lại kể Hoắc tổng nói muốn dẫn cô đi đâu du lịch.
Đối với những việc này, Cảnh Phạm chưa bao giờ nhìn đến. Cô dành phần lớn thời gian để đọc kịch bản.
Thỉnh thoảng Cảnh Phạm lại tìm gặp đạo diễn, cùng đạo diễn uống vài ly, Cảnh Phạm cảm thấy Hứa An thực sự là ân nhân, người thầy mà cô kính trọng. Hứa an cũng rất yêu thích Cảnh Phạm, dùng lời của ông mà nói chính là người tuổi trẻ bây giờ đều táo bạo, ham hư vinh, vì danh lợi mới tiến vào cái vòng này chứ không giống những nghệ sĩ lão làng như bọn họ, mỗi một người đều làm việc hết mình một lòng vì nghệ thuật. Những người có thể áp tâm hư vinh xuống, chấp nhận chậm rãi dùng năng lực tiến lên như Cảnh Phạm thực sự rất ít.
Cảnh Phạm bị đạo diễn thổi phồng đến mức có chút xấu hổ.
Ban đầu cô quả thực bởi vì yêu sân khấu nên mới báo danh vào trường nghệ thuật Nam California nhưng sau khi trở về tiến vào Làng Giải Trí nước cô cũng thực sự ôm suy nghĩ dấn thân kiếm tiền.
Hết cách rồi, cô còn phải sinh hoạt, phải nuôi Tiểu Tranh tử nữa.
Nhưng Cảnh Phạm cũng tuyệt đối không muốn phụ lòng người khác, đặc biệt là khi đối phương tin tưởng mình như thế. Vì vậy, cô càng cố gắng nỗ lực hơn.
Mấy ngày sau.
Quản Huyền Minh đích thân đến đoàn làm phim thăm cô nhưng cũng không lưu lại, chỉ nói rằng tình cờ đi ngang qua. Hai người cùng ăn một bữa cơm. Khi Cảnh Phạm kiên trì muốn trả tiền, Quản Huyền Minh cũng không từ chối.
Bên kia, Hoắc Cảnh Thành đang gọi cho ai đó trong văn phòng, Lục Kiến Minh đẩy cửa tiến vào.
Đợi Hoắc Cảnh Thành cúp máy, Lục Kiến Minh mới mở miệng: “Hoắc tổng, Quản tổng hình như thật sự có ý định trợ giúp Cảnh thị. Gần đây anh ta luôn sắp xếp cuộc hẹn với các nhà đầu tư.”
Hoắc Cảnh Thành nhăn mày. Quản Huyền Minh đang đi nước cờ gì? Hắn làm loại chuyện không công vô bổ này đơn thuần chỉ vì Cảnh Phạm thôi sao?
Chẳng lẽ... Hắn ta thật sự yêu thích Cảnh Phạm? Muốn lấy cô? Cho nên định nắm lấy cỗ hồi môn Cảnh thị kia?
Hoắc Cảnh Thành nghĩ, đáy lòng càng thêm nôn nóng.