Lý do Hạ Ca giữ cô lại rất đầy đủ.
Ban đầu là chính cô nói mình không nhà để về, muốn hắn thu lưu. Làm người phải giữ chữ tín, trừ phi bản thân Hạ Ca không có ý định thu lưu, nếu không cô phải ở lại.
"Tôi là quỷ, không cần giữ chữ tín." Lý do Lăng Thanh Huyền cự tuyệt cũng rất đầy đủ.
"Mới nãy là thứ gì?" Hạ Ca trực tiếp đổi chủ đề. Hắn sợ mình nói không lại cô, không giữ cô lại được.
Rõ ràng bọn họ không nợ nần gì nhau, hắn căn bản không cần cưỡng ép cô ở lại.
Thế nhưng chạm đến đôi mắt rét lạnh cực điểm kia, hắn nhịn không được muốn giữ cô lại, đánh vỡ phần quạnh quẽ kia.
Lăng Thanh Huyền đưa bí tích cho hắn.
"Nhặt."
Bí tịch bùa chú của Thiên Sư Phủ. Hạ ca lật vài tờ, khiếp sợ nhìn cô: "Cô nhặt ở đâu? Nhanh chóng trả lại."
Đây là đồ vật của Thiên Sư Phủ, sau này có người tìm tới cửa sẽ phiền toái.
"Quên rồi."
Trả ai cũng không trả cho nam chính.
"Anh nếu không cần thì ném đi." Lăng Thanh Huyền vân đạm phong khinh.
Hạ Ca sao có thể không cần, chỉ là có chút bất an. Dù sao thứ này lai lịch không rõ, hắn cùng Thiên Sư Phủ còn có dây dưa.
"Vậy thứ vừa đi vào thân thể của tôi là gì?"
"Uẩn Linh Đan."
Tiểu gia hỏa rốt cuộc có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi đây?
Lăng Thanh Huyền không muốn nói chuyện, trực tiếp nhào lên trên giường.
"Linh Nhi." Hạ Ca khẽ đẩy cô. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Ví dụ như vì sao cô cùng những con quỷ khác không giống nhau, có thể đi dưới ánh mặt trời; ví dụ như vì sao cô có thể đánh những người kia,...
Lại ví dụ như, trước đây vì sao lại chọn hắn mà cầu thu lưu.
Bàn tay chạm đến trên người cô, Hạ ca mới giật mình. Vết thương trên người cô khôi phục bóng loáng như lúc ban đầu, lỗ rách trên áo đem da thịt nhẵn nhụi, trắng nõn đều lộ ra.
Hắn nhanh chóng lấy chăn đắp lên cho cô.
"Tiểu ca ca thấy nữ quỷ xinh đẹp liền đi không nổi, lại còn đem máu ở đầu lưỡi thiên sư huyết mạch cho cô ta. Thật ghen tị! Giọt máu đầu lưỡi kia giúp cô ta gia tăng thật nhiều tu vi, nhanh chóng khỏi hẳn."
Mặt bánh nướng u oán không thôi. Quỷ lười trắng mắt liếc nó một cái: "Vậy mày mới nãy sao không nhào qua cứu tiểu ca ca?"
Mặt bánh nướng: "Tôi còn không phải thực lực không đủ sao."
"Rác rưởi!"
"Cá mặn!"
Hạ Ca ném một lá bùa qua, che chắn âm thanh của hai tên dở hơi kia.
Không nhìn thấy cô ấy đang nghỉ ngơi sao? Nếu bị đánh thức, cô ấy lại không bằng lòng ở lại đây.
Trong nháy mắt viên đan dược kia dung nhập cơ thể, hắn thật sự cho rằng mình sẽ chết.
Thời khắc nhìn thấy cô xông tới, lại đột nhiên cảm thấy, chết cũng chẳng là gì.
Chỉ cần có người nguyện ý thừa nhận đau đớn, tới giải cứu hắn.
Cô ấy là một con quỷ tốt.
Hạ Ca nghĩ như vậy, cầm lấy thiên sư phù lục bí tịch bắt đầu nghiên cứu.
Thể chất tăng cường, hắn ghi nhớ nhanh hơn nhiều, những điều ghi trên đó đều rất nhanh nhớ kỹ. Hơn nữa, hắn tìm được những thứ mà hắn sai khi tự học, đem sửa đổi lại.
Lăng Thanh Huyền bị đói đến thức dậy. Cô vén chăn lên, lần này Hạ Ca không chuẩn bị mì gói, mà là cơm hộp tương đối khỏe mạnh hơn.
"Quỷ cũng biết đói sao?" Hạ Ca nhìn về phía hai tên dở hơi kia.
Mặt bánh nướng: "Đương nhiên biết, nhưng em không có dạ dày, chỉ có cái mặt bánh nướng này, cho nên không thấy đói."
Quỷ lười: "Đói chứ, nhưng tôi lười đi ăn."
Hạ Ca nhẹ vuốt tóc Lăng Thanh Huyền, tinh tế mềm mại.
"Có qua có lại." Cô gái quai hàm phình phình, đưa tay chọc lúm đồng tiền của hắn, thuận tiện nhéo nhéo mặt hắn.
"Cô rốt cuộc thích lúm đồng tiền của tôi đến mức nào?" Hạ Ca dở khóc dở cười.
Ánh mắt chạm tới miệng nhỏ đang nhấm nuốt của cô, Hạ Ca trong nháy mắt thất thần.
Thời điểm thiên sư trao tặng máu đầu lưỡi cho quỷ hồn, kỳ thật chỉ cần cắn chót lưỡi, lấy tay lấy ra cho cô là được.
Nhưng lúc đó hắn lại trực tiếp hôn cô.
Hạ Ca bưng kín mặt.
Hi vọng cô không để ý.
Ăn cơm xong, Lăng Thanh Huyền đi phòng tắm, Hạ Ca lần này tìm cho cô cả bộ quần áo.
Tiếng nước chảy khi thiếu nữ tắm gội nghe dị thường rõ ràng, Hạ Ca hơi đỏ mặt, đột nhiên ý thức được gì đó.
Hắn quay qua hỏi mặt bánh nướng và quỷ lười: "Mấy người không nhìn trộm cô ấy đó chứ?"
Hai tên sắc quỷ này, có trời mới biết lúc hắn không ở nhà có làm chuyện xấu xa gì hay không.
"Không có, không có."
"Không dám, không dám."
Nếu thật dám rình coi, bọn họ sợ là quỷ sinh cũng không còn.
Hạ Ca thở phào một hơi, tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại.
Thay quần áo xong, Lăng Thanh Huyền mang theo hơi ấm đi ra. Cô đang mặc là một bộ quần áo tương đối thoải mái của Hạ Ca, cổ áo có hơi lớn, vai lộ ra một chút.
Quần là loại bó sát người, cho nên còn đỡ.
Chẳng qua...
"Qυầи ɭóŧ có hơi rộng." Lăng Thanh Huyền không thoải mái giật giật.
"Hả? Qυầи ɭóŧ?" Hạ ca bật dậy như lò xò, chạy dến lật xem ngăn tủ.
Tiêu rồi. Vừa rồi hắn cầm một bộ quần áo đưa cô, quen tay lấy cả qυầи ɭóŧ.
Đó là quần nam...
Hạ Ca có chút không dám nhìn Lăng Thanh Huyền.
"Ngày mai tôi đưa cô đi mua quần áo."
Một cô gái mỗi ngày đều mặc qυầи ɭóŧ của hắn, nghĩ một chút đã... siêu cấp ngượng ngùng!
Vì che dấu xấu hổ trên mặt, hắn đi tìm đĩa phim kinh dị, bật TV.
Lăng Thanh Huyền mới vừa nằm lên giường, ZZ liền khô lời: 【Ký chủ, sao ngươi lại ngủ nữa rồi?】
Lặn lội đường xa, mệt.
Cô hôm nay trôi dạy mấy tiếng đồng hồ, giúp nhân vật phản diện lấy bí tịch cùng đan dược, còn suýt chút nữa tiêu tán đường.
ZZ, ngươi lại còn dám nạt nộ bổn tọa.
【...Ký chủ, ta làm sao dám nạt nộ ngươi. Chỉ là ~ Ngươi xem nhân vật phản diện thật đáng thương biết bao nhiêu. Hắn lần nào cũng ngủ dưới đất. Đây là nhà của hắn, giường còn lớn như vậy. Ngươi bảo hắn lên ngủ chung đi.】
Cái gì mà 'lần nào', mới hôm qua.
ZZ lại muốn lừa cô cùng nhân vật phản diện ngủ chung.
【Ký chủ, trên mặt đất âm khí nặng, không tốt cho nhân vật phản diện.】
Bị ZZ ồn ào đến ngủ không được, Lăng Thanh Huyền bước xuống, duỗi tay đem Hạ Ca ôm lên giường.
Cái kiểu mà người ta ôm chăn mềm ấy.
Hắn đang xem đến đoạn kinh khủng nhất, chỉ là nữ quỷ còn chưa xuất hiện, Lăng Thanh Huyền đã xuất hiện trước.
Che miệng lại, hắn suýt nữa là hét ra tới.
"Sao vậy? TV làm ầm ĩ đến cô à? Để tôi chỉnh nhỏ lại."
Thực tế TV đã hoàn toàn tắt tiếng rồi.
Lăng Thanh Huyền đưa tay đè lại hắn: "Ngủ."
"Hả? Tôi bây giờ còn chưa buồn ngủ.'
Hương thơm trên người thiếu nữ giống như mùi hương sữa tắm của hắn.
Trên thân hai người có đồng dạng khí tức, đặc biệt ánh mắt của Hạ Ca đang tập trung vào cổ áo bị trượt xuống, chỗ xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa... Xuống chút nữa là chỗ không nên nhìn.
Hắn rũ mắt, khí tức quanh quẩn bên chóp mũi sắp làm hắn nghẹn chết.
Không dám hít thêm vài hơi, sợ tâm viên ý mã.
Lăng Thanh Huyền động tác thành thạo đem chăn mền của hắn khẽ lật, thuận tay tắt TV.
"Sợ thì đừng xem."
Giường quả nhiên rất lớn, cô nằm ở một bên khác.
Hạ Ca nói thầm: "Nhìn nhiều một chút, thời điểm tôi đối mặt ác quỷ sẽ không sợ."
"Về sau có tôi, không cần sợ."
Gặp quỷ gϊếŧ quỷ, không có gì phải sợ.
Hạ Ca nghẹn một chút, trong lòng giống như bị thứ gì đó lấp kín.
Hai người ở trên giường kề cùng một chỗ, Hạ Ca cách Lăng Thanh Huyền xa một chút, lại nhích ra một chút.
Cơ thể treo trên không, hắn sắp rơi xuống giường.
Bàn tay trắng nõn kéo một cái, toàn bộ thân mình của hắn rơi vào trong ngực Lăng Thanh Huyền.