Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 158: Ký ức bị đánh mất (10)



Hạ Duệ cầm tờ giấy kết quả trên tay, lần đầu tiên trong đời đối mặt với một thách thức không biết cách giải quyết, ngay cả chân mày cũng nhíu lại rồi.

Sau gần một tháng khổ luyện, cho dù là tên lính lác quèn nhất dưới trướng hắn cũng phải tăng được một bậc thể lực. Đừng nhìn Hạ Duệ trẻ tuổi mà xem thường, lên được vị trí thiếu tướng này hắn cũng phải có kha khá thực tài. Làm một quân nhân tài giỏi, chỉ cần biết đánh nhau và nghe lời là đủ. Nhưng khi làm một vị thủ lĩnh, nhiệm vụ bất giác nặng nề hơn nhiều, vì lúc này đây hắn còn phải lo liệu cho cả những quân lính dưới trướng mình.

Không phải tự dưng dù Hạ Duệ tính cách lạnh lùng nghiêm khắc như thế mà vẫn có hằng hà sa số đơn nộp vào nhánh quân của hắn hàng năm. Ai cũng biết nếu được Hạ thiếu tướng lựa chọn, dù là gà giò cũng sẽ nhanh chóng thoát thai hoàn cốt trở thành một chiến binh dũng mãnh cả.

Thế nhưng có kẻ nào đó, vẫn đứng lại ở mức F!

Hắn tự mình kiểm tra ghi chép ra vào cùng camera giám sát nên biết rõ, Lâm Mặc vẫn luôn chăm chỉ tập luyện theo đề mục hắn đưa ra, chưa từng dám lơi lỏng nghỉ ngơi bữa nào, dù không có hắn giám sát cũng không dám lén lút bỏ tập, còn chăm chỉ hơn những quân nhân cần cù nhất của hắn nữa. Chỉ riêng phần tính cách này thôi cũng đủ khiến Hạ Duệ khâm phục, nếu cậu không phải là nghiên cứu viên hắn nhất định sẽ kéo người gia nhập vào dưới trướng mình.

Có điều Lâm Mặc tập thì có tập, cố gắng cũng có cố gắng, thế nhưng thể năng vẫn không tăng lên!

À không, nói không tăng lên thì quá mức oan uổng. Thực tế...

"Bây giờ tôi gập bụng được mười cái liên tục rồi..." Lâm Mặc lí nhí tới cả đầu cũng không dám ngẩng lên, bộ dáng lúng túng như học sinh yếu kém đang đứng trước mặt giáo viên

Quả thật số liệu cơ thể của Lâm Mặc khá hơn một chút so với ngày đầu, nhưng vẫn chưa đủ để thoát ra khỏi mức F. Hạ Duệ thật sự nghi ngờ, chẳng lẽ lúc lên kế hoạch hắn ghi chép sai chỗ nào đó, cho nên Lâm Mặc tập mãi cũng chỉ đạt được chút xíu thành tựu như vậy?

Tất nhiên con người không ai giống ai, những người có thiên phú, hay đơn giản bẩm sinh đã được trời phú cho cơ thể khỏe mạnh hơn, thì cho dù chỉ tập luyện bằng một phần mười người khác thôi cũng đạt được thành tích tương đương. Hạ Duệ chính là loại như vậy, mà hắn còn chăm chỉ mười phần, hỏi sao không đạt tới thể năng cấp S biến thái ở độ tuổi này chứ.

Nhưng cho dù là người tệ hại nhất Hạ Duệ từng gặp qua, cũng không thể nào tập luyện lâu như Lâm Mặc mà chỉ tiến bộ được chút xíu như thế!

Thấy gương mặt Hạ Duệ ngày càng có mây đen bao phủ, Lâm Mặc không cần đoán cũng biết kết quả kiểm tra của mình chắc tệ hại lắm, theo thói quen trước kia tự động nhận lỗi trước cái đã: "Là do tôi không đủ cố gắng, anh... anh đừng có giận. Về sau nhất định sẽ khá hơn."

Nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm của Lâm Mặc, bóng ma trong lòng Hạ Duệ dường như bị đập tan trong tích tắc. Hắn buông tờ giấy kết quả xuống, xoa đầu cậu một cái: "Không có, cậu đã làm rất tốt rồi."

Ngoài dự đoán, tóc Lâm Mặc lại mềm mại dị thường, hệt như chính bản thân cậu. Hạ Duệ sờ vào có cảm giác như chạm vào tơ lụa, chỉ muốn vò thêm mấy cái, nhưng lấy thể năng cấp S của hắn so sánh cùng cấp F của Lâm Mặc, mạnh tay quá không chừng xoa đến gãy cổ người ta luôn...

"Thật... thật sự?" Hai mắt Lâm Mặc như tỏa sáng, dù chỉ là một chút xíu biến đổi nho nhỏ, nhưng Hạ Duệ vẫn dễ dàng nhận ra, "Tôi sẽ càng thêm cố gắng! Có cần phải tăng thêm hạng mục nào không?"

"Cứ tiếp tục như bản kế hoạch cũ là được." Dù sao mấy hạng mục trong đó cậu còn chưa thực hiện nổi cái nào.

Hạ Duệ thầm nghĩ, mỗi người đều có khuyết điểm, mặc dù nguyên nhân sâu xa của cái thể chất cấp F này hắn tra chưa xong, nhưng việc Lâm Mặc khó lòng tiến bộ đã là chuyện ván đóng thuyền. Nếu như thân thể cậu vốn đã không bằng người bình thường, hắn cũng không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà hy vọng Lâm Mặc đạt được thành tựu tương đương.

Hơn nữa không phải đầu óc cậu ta rất thông minh sao, như vậy cũng xem như ưu điểm nổi trội rồi. Chẳng bù với hắn, bình thường cũng đánh giá bản thân không ngu ngốc, vậy mà làm bài kiểm tra IQ chỉ được có 99 điểm, còn bị người trong nhà cùng bạn bè cười nhạo một thời gian dài là đồ IQ hai chữ số.

99 điểm đã được xem là chỉ số của một người bình thường rồi, nhưng khổ thay nhà họ Hạ từ trước đến giờ không thiếu những người đầu óc thông minh, toàn là gen tốt cả, sinh con ra đứa nào đứa nấy đều IQ tối thiểu ba chữ số trở lên, thành ra kết quả của anh thoạt nhìn thật chướng mắt biết bao. Cho dù thể năng cấp S của anh cao nhất cả gia tộc, nỗi nhục IQ hai chữ số mãi mãi không xóa được.

"Hạ thiếu tướng này..."

Đang đắm chìm trong dòng hồi ức đau thương, bên tai Hạ Duệ chợt vang lên một giọng nói thỏ thẻ kéo hắn quay về hiện tại.

Lâm Mặc hơi xoa hai tay, giống như lấy hết dũng khí cất giọng: "Tôi muốn hỏi việc này chút."

"Việc gì?" Hạ Duệ đáp, ánh mắt ngờ vực nhìn.

"Tôi..." Hai má Lâm Mặc có chút ửng hồng, thoạt nhìn kết hợp với làn da trắng đến quá đáng của cậu mỹ lệ vô cùng, "Tôi muốn hỏi rằng nếu tập như thế này, bao lâu sẽ có cơ bụng a?"

Nói xong còn lén lút liếc mắt nhìn về phía phần bụng của Hạ Duệ, trong mắt không thèm che dấu khát vọng cùng mơ ước.

Hạ Duệ: "..."

Làm sao bây giờ? Nhìn gương mặt ngây thơ tràn đầy mong chờ thế này, hắn không nhẫn tâm nói ra ba từ "không bao giờ" được.

"Chỉ cần kiên trì, tin tưởng không bao lâu có thể đạt được." Hắn khô khốc nói.

"Thật sao?!" Lâm Mặc vui mừng hết cỡ.

"Thật." Nhưng mà ra được mấy múi cơ bụng thì hắn không biết.

Bất quá những chuyện đó hắn không nói ra, Lâm Mặc cũng không biết. Tràn đầy đầu óc cậu chỉ toàn là hình ảnh những múi cơ bụng bay bay thôi!

Kể từ khi lên phi thuyền tới bây giờ, xung quanh toàn là quân nhân cao lớn lực lưỡng, đam mê cơ bụng của Lâm Mặc không giảm lại còn tăng. Nhất là khi "bạn cùng phòng" của cậu còn có một cơ thể có nói là hoàn mỹ, dù chưa từng nhìn lúc đối phương khỏa thân, nhưng Lâm Mặc hoàn toàn tin tưởng trên phi thuyền này không có ai đọ lại với Hạ Duệ được.

Cậu nhớ lại trong đầu hình ảnh Hạ Duệ mặc áo bó sát lúc đi ngủ, một hai ba bốn... Tổng cộng tám múi! Cậu nhất định cũng phải rèn ra được tám múi!

Mặc dù không có thuật đọc tâm, nhưng dựa theo gương mặt tràn đầy hớn hở cùng ánh mắt cứ thỉnh thoảng quét trộm qua phần bụng của mình, Hạ Duệ có thể đoán đến tám chín phần cậu đang nghĩ cái gì.

Thôi, cậu ta vui là được rồi. Dù sao cũng là nam nhân với nhau, tán thưởng cơ thể nhau dòm ngó gì đó đều bình thường... Khoan đã, hắn là gay mà?

Hạ Duệ độc thân quá lâu sực nhớ ra giới tính của mình, trên trán tràn đầy hắc tuyến. Như vậy có tính là hắn bị phi lễ không?

Chắc không sao đâu ha? Lâm Mặc là trai thẳng mà. Này cũng như gái thẳng nhìn thấy cơ thể gái les cùng lắm thì ngưỡng mộ đường cong nóng bỏng thôi chứ làm gì có dục vọng nào.

Cần phải nói thêm, thời buổi hiện nay giới tính cố định gồm nam và nữ, xu hướng tính dục lại cực kỳ đa dạng. Bất quá máy móc tinh tiến, kể từ khi đứa trẻ ra đời đã có thể phân tích và đưa ra phán đoán xu hướng tính dục chuẩn đến hơn 95% rồi. Dựa theo xu hướng tính dục này mà những đứa trẻ sẽ được sắp xếp và giáo dục cho phù hợp. Tất nhiên cũng có vài trường hợp nho nhỏ một số người sau khi lớn lên lại phát hiện xu hướng tính dục của bản thân không giống thế và muốn thay đổi, hệ thống hoàn toàn cho phép, bất quá đấy chỉ là số nhỏ.

Cho nên Hạ Duệ từ khi sinh ra, hồ sơ lý lịch của hắn đã chói lóa một từ GAY ở mục xu hướng tính dục, gay từ trong trứng mà ra. Chứ thực tế hắn còn chưa từng quen ai.

Còn trong hồ sơ lý lịch của Lâm Mặc lại ghi rằng cậu dị tính luyến ái, nên Hạ Duệ mới tin tưởng cậu là trai thẳng. Có điều hắn nào ngờ không chỉ riêng thể chất, toàn bộ cái hồ sơ đó hoàn toàn đều bị làm giả.

Ở viện nghiên cứu, người nhân tạo nào có bao giờ kết hôn hay quan hệ, việc gì phải đi tìm hiểu xu hướng tính dục của họ? Người của viện nghiên cứu cũng không nghĩ đây là hạng mục quan trọng gì, tùy tiện bịa ra ghi vào cho hoàn thành hồ sơ thôi.

Chứ nếu họ cho máy tính kiểm tra, sẽ phát hiện, hóa ra Lâm Mặc cũng là gay nốt. Mà nếu Hạ thiếu tướng biết Lâm Mặc là gay, hắn chắc chắn sẽ không để cậu ở chung với mình, càng đừng nói ngủ chung một giường. Nhưng chỉ có thể nói số phận đã sắp đặt, tình huống thật gay go mà...

Sự tình coi như được định ra, Hạ Duệ không buồn kiểm tra xem Lâm Mặc có đều đặn tập luyện nữa hay không, nhưng Lâm Mặc hiện tại đã bị bơm máu gà về một tương lai cơ bụng sáu múi, cho dù không bị vẻ mặt băng sơn của ai kia dọa sợ thì vẫn đúng giờ mà tập luyện, hăng hái vô cùng!

Chỉ có điều Lâm Mặc càng vui vẻ thì có người càng khó chịu, ví dụ như Hạ Thụy Vi.

Thật sự thì cậu còn chẳng nói chuyện với cô ta nữa là, nhưng có đôi khi, sự tồn tại của chính bản thân một người đã là nguyên nhân khiến kẻ khác chán ghét, mà trường hợp này thì hoàn toàn vừa khớp với Lâm Mặc cùng Hạ Thụy Vi.

Cô ta nghĩ, nói chuyện trực tiếp với anh họ không thành công, Lâm Mặc thì quá khôn ngoan luôn biết cách lảng tránh, cứ với đà này ngoại trừ trơ mắt ra nhìn cô không thể làm gì được nữa. Mà đấy lại không phải điều cô muốn.

Một kẻ quái dị như Lâm Mặc, sao có thể xứng đôi cùng anh họ hoàn mỹ của cô cơ chứ? Lẽ ra cậu ta nên tự mình biết điều mà xin chuyển sang phòng khác, nếu không phải do trong lòng có ý đồ, vì sao lại cứ bám lấy anh họ cô không buông?

Nếu như không thể ra tay trực tiếp, như vậy chi bằng dùng một cách gián tiếp khác? Hạ Thụy Vi nghĩ nghĩ một chút, hai mắt hơi lóe lên. Đúng vậy! Sao cô lại phải đi lo lắng anh họ yêu thích một tên quái dị yếu ớt như vậy chứ! Chỉ cần để Hạ Duệ nhận ra Lâm Mặc vô dụng lại lòng dạ đen tối thế nào, cho dù không có cô khuyên can hắn cũng sẽ tự động chán ghét cậu mà thôi!

Hiện tại ở trên phi thuyền cậu ta còn có thể che giấu, đợi đến khi đáp xuống hành tinh kia rồi liền không tự do tự tại như thế, thiếu gì cơ hội để vạch trần cơ chứ. Nghĩ như vậy, Hạ Thụy Vi cảm thấy an tâm hắn, quyết định chờ đến khi hạ cánh.

*****

"Nhan Hạc Hiên, cậu là cái đồ dối trá vô dụng!" Mục Thanh Hoài vừa nhảy loi nhoi tránh những vũng máu bắn trúng một thân quần áo của mình, vừa cằn nhằn, "Rõ ràng cậu bảo loại đạn này sẽ khiến người bị bắn trúng phân hủy với tốc độ cực nhanh đến mức không còn gì cả, thế mà bây giờ có khác gì mấy quả cầu máu nổ tung không cơ chứ?!"

"Câm miệng." Nhan Hạc Hiên bị đối phương nói đến nhức đầu, gương mặt đăm đăm khó chịu, "Còn nhiều lời tôi liền cho cậu được trải nghiệm "làm một quả cầu máu nổ tung" có tin không?"

Mục Thanh Hoài xì lạnh, lại tiếp tục nhón chân né một bãi máu. Kinh tởm, quá mức kinh tởm! Một người hoàn mỹ như hắn sao có thể chấp nhận để bản thân vẩy bân toàn là máu tanh cơ chứ!

[Toàn bộ viện nghiên cứu đã nằm trong khống chế.] Âm thanh máy móc vang lên giữa hành lang trống vắng.

"Còn người nào sống sót không?" Mục Thanh Hoài hỏi.

[Chỉ còn mỗi viện trưởng. Những người nhân tạo khác nghe lệnh cậu nên không giết gã.]

"Tốt lắm, tiếp tục để ý. Nếu có kẻ nào đặt chân vào địa giới viện nghiên cứu ngay lập tức liền thông báo cho ta." Mục Thanh Hoài đáp, lại quay đầu nhìn Nhan Hạc Hiên, "Giờ thì đến gặp lão già thối kia nào."

Viện trưởng không chết, thậm chí cũng không bị thương mấy, chẳng qua bị một đám người nhân tạo trói chặt không thể động đậy được, chỉ có thể trừng mắt trong sự bất lực. Lão không tài nào nghĩ ra nổi, vì cái gì đám người nhân tạo trong viện nghiên cứu nhất thời đồng loạt nổi dậy, trong tay còn có vũ khí kỳ quái, người bị bắn trúng liền trong tức khắc nổ tung chỉ còn bọt máu. Số lượng người nhân tạo trong viện vốn áp đảo, bọn họ lại giống như không sợ chết mà bất chấp lao lên, chưa tới một ngày viện nghiên cứu đã thất thủ toàn diện, mà cũng vì do vị trị địa lý biệt lập, viện trưởng còn chưa kịp kêu người cứu viện đã bị bắt giam.

Là ai đứng sau thao túng đám người nhân tạo này? Vũ khí của bọn họ từ đâu mà ra? Rốt cuộc chuyện này là một hồi âm mưu kinh thiên động địa đến cỡ nào? Viện trưởng nghĩ nát óc cũng không đoán ra được kẻ thù nào của mình gây ra chuyện này. Lão lên được tới vị trí này, gây thù chuốc oán cùng người khác không ít, bất quá hiện tại là thời điểm nhạy cảm khi nhân loại có thể tuyệt diệt bất kỳ lúc nào, cho dù là kẻ có mối hận sâu sắc nhất với lão cũng sẽ hiểu rõ đây không phải thời điểm thích hợp tranh đấu nội bộ.

Cho đến tận khi cánh cửa mở ra, viện trưởng vẫn không thể nghĩ ra. Thế nhưng rất nhanh lão liền không cần nghĩ nữa, nghiến răng kèn kẹt phun ra hai cái tên: "Mục Thanh Hoài, Nhan Hạc Hiên, hai người các ngươi...!"

Nhìn đám người nhân tạo kia tự động tản ra để hai người này bước lại gần, lão thừa sức biết hai tên này khả năng cao là chỉ huy của đám kia. Nhưng lão vẫn cho rằng phía sau lưng hai tên này còn có một kẻ khác. Dù sao người nhân tạo từ trước đến nay đều đã bị thuần phục đến mức không dám lên tiếng phản kháng, có cho vàng lão cũng không tưởng tượng được việc bọn họ tự mình làm ra một cuộc cách mạng. "Yo~" Mục Thanh Hoài nhảy lên bàn, mặt đối mặt với viện trưởng, "Xem ra ông cũng còn khỏe khoắn phết."

"Người ở phía sau lưng hai người là ai?" Viện trưởng trầm mặt hỏi.

"Tới giờ này mà ông còn không nhận ra à." Mục Thanh Hoài nhún vai, "Không có ai cả. Chỉ có tôi thôi... À, thêm tên Nhan Hạc Hiên kia nữa."

Ánh mắt viện trưởng đã tự nói lên rằng lão không tin. Cái đám người nhân tạo ngu đần chỉ có thể bị bọn họ vắt kiệt trí lực kia làm sao có cái gan chống lại lão, chống lại cả cái viện nghiên cứu này?

Cũng không thể trách lão nhất quyết không tin vào sự thật này. Kỳ thực lớn tuổi như vậy, có một vài đạo lý lão phải hiểu, bằng không sao có thể ngồi ở cái chức viện trưởng.

Vì sao bọn họ vô tư thoải mái tạo ra những người nhân tạo ngày càng thông minh mà không cần e ngại bị lật đổ? Rất đơn giản, chỉ cần nắm vững được tâm lý, như vậy dù đối thủ có là thần thánh cũng không làm gì được.

Đầu tiên, người nhân tạo tuổi thọ ngắn, dù không có sự can thiệp của họ thì không ai có thể sống quá ba mươi tuổi. Tuổi thọ ngắn như vậy, có muốn làm phản cũng không dễ dàng gì, mà có phản xong cũng sống được bao nhiêu năm đâu cơ chứ. Nghĩ xem, nếu như chỉ còn sống được vài ba năm, có ai rảnh hơi đi phí chút thời gian ít ỏi đó đánh cược mạng sống chỉ để đổi lấy cái tự do mờ ảo mà chính bản thân cũng không hiểu rõ?

Thứ hai, toàn bộ người nhân tạo đều được sinh ra từ ống nghiệm, cũng không có người nhân tạo nữ, nói cách khác bọn họ vô pháp tạo ra hậu duệ theo phương thức tự nhiên. Những kẻ đứng lên làm cách mạng không chỉ vì bản thân, mà còn là vì đời sau. Nếu như không có hậu duệ, người nhân tạo cứ tiếp tục chiến đấu sẽ dần dần giảm số lượng, cuối cùng dẫn đến tuyệt vong, đây còn không phải là một bàn thua thấy trước sao.

Cuối cùng, tất cả bọn họ từ nhỏ đã được nuôi dạy cùng tiêm nhiễm tư tưởng phục tùng vào trong đầu, liên tiếp nhiều thế hệ như vậy, làm sao nói phản là phản được. Viện nghiên cứu lại còn là một môi trường khép kín, người nhân tạo không có biện pháp liên hệ bên ngoài, không cần lo lắng sẽ có ai đền truyền bá những tư tưởng chống lại viện nghiên cứu cho bọn họ.

Còn nhiều lý do khác, những chỉ riêng ba cái trên, cũng đủ khiến viện trưởng cùng nhiều người khác vô cùng vững chắc mà tin tưởng rằng những người nhân tạo kia vĩnh viễn cũng không làm phản. Bởi vì "nổi dậy", "chống đối" hay "cách mạng" đối với bọn họ, bất luận quá trình thế nào, kết thúc đều chỉ có thất bại.

Cho nên, lão khàn giọng lên tiếng: "Mục Thanh Hoài, Nhan Hạc Hiên, ta không biết người kia đã hứa hẹn gì đối với hai người, nhưng ta có thể báo trước hành động này của các ngươi sẽ khiến toàn bộ người nhân tạo bị tuyệt diệt! Cho dù hôm nay các ngươi có giết được ta đi chăng nữa, cũng không thể giấu chuyện này mãi được, sớm muộn gì người bên ngoài cũng sẽ phát hiện. Các ngươi có thể khống chế được một cái viện nghiên cứu, nhưng lấy số lượng của mình, ngươi nghĩ ngươi có cơ may chống lại toàn bộ thế giới sao? Cuối cùng chỉ có một con đường chết mà thôi!"

"Ông phải hứa hẹn thêm mấy cái như "chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta sẽ xem như không có chuyện ngày hôm nay" thì nghe mới thuyết phục được." Mục Thanh Hoài chống cằm, hờ hững nói.

"Ngươi!" Viện trưởng đỏ mắt nhìn đối phương, trong lòng uất nghẹn muốn phun một búng máu, "Mục Thanh Hoài, ta tự nhận từ trước đến nay viện nghiên cứu chưa từng đối xử tệ với ngươi, tại sao ngươi có thể mang loại tâm tư độc ác đến như vậy?!"

Gương mặt Mục Thanh Hoài lạnh đi hẳn, dù rằng biểu cảm trên mặt hắn không thay đổi, nhưng bất cứ ai đứng gần đó cũng cảm nhận được tính tình hắn trở nên cổ quái "Thế ông nói xem, như thế nào tính là đối xử không tệ?"

"Chúng ta tạo ra các ngươi!" Lúc nói câu này, lão gần như gào lên, "Không có nhân loại, những người nhân tạo như ngươi vĩnh viễn sẽ không có khả năng ra đời! Nhân loại cho các người các loại gen ưu tú nhất, đào tạo ngươi trở thành những cá thể hoàn mỹ thông minh nhất. Đặc biệt là ngươi, Mục Thanh Hoài! Ngươi là kỳ vọng của viện nghiên cứu, viện cơ hồ chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ngươi cả! Cả ngươi nữa Nhan Hạc Hiên! Hai người các ngươi muốn gì được nấy, vậy mà các ngươi đối đãi chúng ta như vậy sao?!"

"Thật đúng là biết cách lươn lẹo đổi trắng thay đen, chả trách leo được lên tới vị trí này." Mục Thanh Hoài hừ lạnh.

"Thật ra thì các ngươi cũng không làm gì sai cả, vốn dĩ nhân loại là kẻ mạnh, sau đó tạo ra người nhân tạo, việc người nhân tạo bị sử dụng như công cụ, làm nô lệ cho nhân loại là chuyện đương nhiên không thể tránh khỏi. Trong thế giới này, mạnh được yếu thua, nhân loại có thể chăn nuôi gà bò, sao lại không thể chăn nuôi người nhân tạo chứ?" Mục Thanh Hoài thay đổi vị trí một chút, hai chân gác lên nhau, "Thế nhưng, nếu đã chơi luật tự nhiên, thì phải tuân theo luật tự nhiên. Mạnh được yếu thua, khi con người đứng đầu chuỗi thức ăn, bọn họ nghiễm nhiên là chúa tể của tất cả. Bất quá nếu có sinh vật khác thay thế vị trí đứng đầu, như vậy con người cũng sẽ rơi từ vị trí thống trị xuống bị trị như những sinh vật khác thôi."

"Ngươi... Các ngươi cũng là nhân loại." Viện trưởng hoảng sợ nói, lão có dự cảm chẳng lành.

"Nếu chúng ta thật sự là nhân loại, vì cái gì phải nhấn mạnh bằng cái danh "người nhân tạo"? Sự thật vốn dĩ quá rõ ràng, ngay từ thời điểm bắt đầu, các ngươi vốn đã không xem chúng ta như đồng tộc. Người nhân tạo không có hộ khẩu, không có chứng minh thư, cũng chưa từng được hưởng qua bất kỳ quyền lợi cơ bản nào mà mọi người bình thường đều có, như vậy mà cũng gọi là nhân loại?"

Viện trưởng á khẩu, kỳ thực chính lão cũng biết nói dong dài chỉ kéo thời gian hy vọng xoay chuyển ý định của đối phương là chính, chứ hành vi của bọn họ quá mức rõ ràng, còn viện cớ gì nữa. Bọn họ xác thực chưa từng xem người nhân tạo ngang hàng cùng mình, trong xương cốt họ vẫn luôn kiêu ngạo, dùng ánh mắt nhìn người nhân tạo như những nô lệ, như súc vật họ chăn nuôi.

"Rốt cuộc... các ngươi muốn gì?"

"Chẳng muốn gì cả." Mục Thanh Hoài vuốt ve khẩu súng của mình, "Nói chung ý tưởng của ông không sai đâu, đám người nhân tạo chúng ta quả thật chẳng có mục đích nào để tồn tại, cho nên cũng không có lý do để phản kháng. Đáng tiếc, tôi chính là quá mức nhàm chán, bị cái viện nghiên cứu này làm cho chán đến muốn chết. Xét thấy nguyên nhân gây ra sự tẻ ngắt này xuất phát từ bản thân viện, một cuộc cách mạng hiển nhiên cần xảy ra để chấm dứt quãng đời buồn tẻ của tôi."

Viện trưởng thật sự muốn điên rồi! Người này thế nhưng... thế nhưng đang nói với lão rằng hắn chính là vì chán quá nên mới rảnh rỗi làm cuộc cách mạng lật đổ viện nghiên cứu à?! Cho rằng lão già nên hồ đồ sao?! Coi như Mục Thanh Hoài nhàm chán nên có ý định như vậy, đâu có nghĩa những người nhân tạo kia cũng giống như hắn!

Giống như đọc được biểu cảm trên mặt viện trưởng, Mục Thanh Hoài tiếp lời: "Bọn họ chẳng quan tâm đâu. Trên thực tế, họ cũng chỉ là những kẻ làm việc bên dưới sự lãnh đạo của một cá nhân hay đoàn thể nào đó. Trước kia kẻ khống chế họ là viện nghiên cứu, cho nên họ làm việc vì viện. Còn bây giờ người đấy là tôi, họ sẽ nghe lời tôi mà làm. "Phục tùng", đây chẳng phải thứ mà các người vẫn luôn dạy bọn tôi sao."

"Không thể nào... Không thể nào..." Viện trưởng liên tục lặp đi lặp lại trong vô vọng.

Tất cả những thứ này đều không phù hợp logic, hoàn toàn không phù hợp! Nếu như mỗi ngày là một bức tranh, thì hệt như có ai đó cưỡng ép xé đôi bức tranh ra để ghép với một mảnh khác rồi dùng băng dính dán lại, không hề liên quan chút nào!

Mục Thanh Hoài thở dài, giơ khẩu súng lên: "Bởi vì biểu cảm của ông rất thú vị, cho nên mới khiến tôi vô cùng hứng thú đóng vai ác lảm nhảm nhiều đến như vậy về kế hoạch bản thân. Nhưng mà ông biết đó, nếu chỉ giữ mãi một loại trạng thái như thế thì chẳng có tên phản diện nào chịu mãi được đâu. Tạm biệt."

Tiếng súng lên nòng cùm cụp, viện trưởng đổ mồ hôi lạnh, cho rằng như thế là xong rồi. Nào ngờ đối phương lại đột nhiên lên tiếng: "À khoan."

Viện trưởng mở mí mắt nặng trĩu ra, mồ hồi lăn xuống, lẽ nào đối phương đổi ý? Như vậy lão có thể nhanh chóng nghĩ ra vài biện pháp câu giờ, hoặc khiến hắn tạm thời không động sát tâm...

Mục Thanh Hoài leo khỏi bàn, lùi lại xa xa: "Cái thứ súng rởm do tên vô dụng nào đó làm lần nào bắn xong máu cũng văng tung tóe, để tôi đứng cách xa xa cái đã."

Viện trưởng tức đến lên cơn đau tim, hai mắt trắng dã, cứng đờ người không động đậy nữa.

Nhìn thấy lão như vậy, Mục Thanh Hoài vốn định bắn lại phải buông súng xuống tiếp: "Ông ta làm sao vậy?"

Nhan Hạc Hiên tiến lại gần kiểm tra: "Lên cơn đau tim mà chết rồi."

"Chậc." Mục Thanh Hoài tặc lưỡi, "Không biết nên nói ông ta may mắn hay xui xẻo đây."

Hắn thu lại khẩu súng vào trong túi không gian, sửa sang quần áo: "Bất quá đỡ văng máu, thật sự tanh tưởi chết đi được."

"Kế tiếp cậu định thế nào?" Nhan Hạc Hiên ung dung hỏi, tựa hồ một màn "phản diện lảm nhảm cho kẻ thù về kế hoạch của mình trước khi ra tay" chưa từng diễn ra trước mắt y. Y cảm thấy chỉ cần không nhận sự tồn tại của nó, như vậy não bộ đỡ mất công ghi lại cái thứ gai mắt đến như thế.

"Tạm thời án binh bất động, đợi Lâm Mặc quay về đã, dù sao mọi thứ cũng chuẩn bị sẵn hết cả rồi." Mục Thanh Hoài nói, lại chun mũi ngửi ngửi, ghét bỏ đáp, "Bước tiếp theo tổng vệ sinh cái viện nghiên cứu này, tôi không muốn mỗi ngày đều ngửi thấy mùi máu, đi đường toàn là máu đâu."

Nhắc đến Lâm Mặc, thần sắc trên mặt Nhan Hạc Hiên bất giác dịu xuống, dẫu chỉ một chút nhưng vẫn nhận ra được: "Cậu ta có gửi tin gì về không?"

"Bọn họ vẫn còn đang ở trên phi thuyền, tin gửi về toàn lông gà vỏ tỏi." Miệng thì nói thế, nhưng Mục Thanh Hoài vẫn tiện tay mở quang não lên, "Xem nào, Lâm Mặc bảo dải ngân hà nhìn từ phi thuyền trông rất đẹp, đẹp hơn cả trong ảnh trên quang não, nếu có thể đem được hai chúng ta lên thuyền thì hay biết bao nhiêu. Lại còn nói cái gì mà bản thân dạo gần đây vô cùng chăm chỉ luyện tập, ngay cả Hạ thiếu tướng cũng bảo cậu ta sẽ tập ra được tám múi cơ bụng... Ha ha ha, cậu ta đây là đang nằm mơ đó hả?"

"Dường như tần suất xuất hiện của vị "Hạ thiếu tướng" này có hơi nhiều rồi." Nhan Hạc Hiên nhạy cảm nhận ra có điều gì đó.

Trong những bức thư trước Lâm Mặc có khái quát sơ cho bọn họ nghe về tình hình hiện tại của bản thân, cho nên cả Mục Thanh Hoài lẫn Nhan Hạc Hiên đều biết việc cậu bất đắc dĩ trở thành bạn cùng phòng của Hạ thiếu tướng. Mục Thanh Hoài không có ý kiến, còn cảm thấy phòng thiếu tướng khẳng định tốt hơn phòng bình thường, Lâm Mặc có thể ở lại càng lâu càng tốt, chỉ có Nhan Hạc Hiên hơi khó chịu. Nhưng y không nghĩ ra được vì sao chính mình khó chịu, nên cũng chẳng thể làm được gì.

Giống như có thứ gì đó vốn thuộc về bản thân, lại có khả năng bị người khác dòm ngó rồi cướp đi vậy.

"Cậu lo gì chứ?" Mục Thanh Hoài bất đắc dĩ nói, "Ngẫm thử xem, cậu cho rằng Lâm Mặc có khả năng vì tên Hạ thiếu tướng kia mà làm gì gây bất lợi cho hai ta không?"

"Đương nhiên là không." Nhan Hạc Hiên ngay cả không nghĩ cũng đã trả lời, dứt khoát như đinh đóng cột.

"Vậy còn băn khoăn chi nữa. Trong chiến dịch lần này vị Hạ thiếu tướng kia là người dẫn đầu, Lâm Mặc làm thân được với hắn thì cậu ta cũng trải qua dễ chịu hơn. Mặc dù tôi cũng đã cho người âm thầm theo dõi, nhưng mà cách xa như vậy rất khó đảm bảo chu toàn, có thêm Hạ thiếu tướng Lâm Mặc liền thêm một tầng bảo vệ, đều là chuyện tốt cả."

Nhan Hạc Hiên cau mày khẽ gật đầu, quả thực lời Mục Thanh Hoài nói rất có đạo lý, y không tìm được lý do phản bác. Huống hồ xuyên suốt hành trình theo lời kể của Lâm Mặc thì vị Hạ thiếu tướng kia vẫn chưa làm ra hành vi quá phận nào, cậu kết thân với anh ta sẽ càng bảo đảm cho chính mình trong nhiệm vụ lần này an toàn hơn.

Y cảm thấy, nhất định bởi vì đối phương là người của quân đội, cho nên bản thân mới không dễ chịu, lo lắng rằng Lâm Mặc có thể để lộ ra chuyện gì đó.

Bất quá Mục Thanh Hoài từng bảo y, dù cho Hạ thiếu tướng có nhìn ra được điểm khả nghi gì đi chăng nữa, hắn muốn tra cũng phải đợi quay trở về Trái Đất. Mà đến khi trở về rồi, sớm muộn gì tin tức từ viện nghiên cứu cũng sẽ đến tai quân đội, việc hai bên đối đầu là không thể tránh khỏi, cho nên không cần quá quan tâm.

*****

Chuyến hành trình buồn chán kéo dài suốt mấy tháng trời trên phi thuyền cuối cùng cũng chấm dứt. Vào ngày x tháng y, phi thuyền rốt cuộc cũng hạ cánh xuống tinh cầu Hy Vọng. Đấy cũng là cái tên mà nhân loại tạm thời đặt cho nó, mang theo khát vọng rằng nơi này sẽ là mái nhà thứ hai của bọn họ, giúp cho nhân loại thoát khỏi tai ương diệt vong này.

Tinh cầu Hy Vọng lớn hơn Trái Đất rất nhiều, trên bề mặt chủ yếu bao phủ đều là nước biển, đây cũng là nguyên nhân mà mọi người vô cùng tin tưởng độ phù hợp của tinh cầu này sẽ đủ tiêu chuẩn cho việc di dân. Từ hình chụp trên vệ tinh, bề mặt tinh cầu có tổng cộng ba khối đất tách rời khỏi nhau, tạm thời xem như ba lục địa. Vì thời gian cấp bách có hạn, lần này bọn họ sẽ tiến hành thăm dò lục địa nhỏ nhất.

Mặc dù báo cáo cho thấy trong khí quyển có chứa oxi, cũng không mang theo bất kỳ chất độc hại nào ảnh hưởng đến cơ thể con người, nhưng trước khi đảm bảo hoàn toàn, mọi người đều phải mang đồ bảo hộ cùng mặt nạ phòng độc cho an toàn. Tuy rằng thoạt nhìn hơi rắc rối, nhưng quần áo đều được cắt may bó sát, không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động bình thường.

Nơi phi thuyền đáp xuống là lòng chảo một thung lũng bốn bề có vách núi cao, thích hợp để chắn gió cùng các loại thiên tai, có thể xem như một bãi đáp thiên nhiên cho bọn họ. Bên trong thung lũng không nhiều cây cối, chủ yếu cát bụi, thế nhưng theo vệ tinh thì bên ngoài nơi này được bao phủ bởi rừng rậm.

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là đáp xuống bên cạnh một bờ biển, sẽ càng thuận tiện cho việc nghiên cứu hơn, nhưng xui xẻo thay cho đoàn thám hiểm hôm nay trên tinh cầu lại xuất hiện bão, bọn họ lần đầu tiên diện kiến chưa rõ mạnh yếu lốc xoáy cùng gió bão nơi đây mức độ thế nào, liền không dám liều lĩnh đậu lại, chỉ đành chuyển sang phương án hai đáp xuống một thung lũng cách bờ biển tầm năm trăm dặm.

Các nghiên cứu viên sớm biết nơi họ đặt chân đến là một tinh cầu hoang vu, cũng đã làm sẵn chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh hiu quạnh đến thê lương nơi này trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần chán chường. Tại Trái Đất bọn họ đã quen với vô số nhà cao tầng cùng xe bay, bước chân ra khỏi nhà đều toàn là công nghệ thiết bị cao, bây giờ phải bắt đầu từ con số không trên cái tinh cầu này, nhân loại phải lùi lại ít nhất vài trăm năm.

Ấy là còn chưa biết trên hành tinh này có mỏ khoáng sản gì hay không. Khoáng sản là thành phần không thể hiểu trong công nghiệp, nếu không có chúng, như vậy ước mơ một lần nữa xây dựng đế chế văn minh hiện đại có thể dẹp hẳn đi, an ổn làm người cổ đại mài đá săn thú là đủ rồi.

Lều trại được dựng lên, đủ loại máy móc được khiêng xuống. Tuy rằng bọn họ hoàn toàn có thể ở lại trên phi thuyền, nhưng vì nhằm cho dễ giám sát quá trình thu thập số liệu, Hạ Duệ vẫn ra lệnh dựng chỗ ở tạm thời. Huống hồ phi thuyền còn cần tiết kiệm năng lượng cho lần về, trừ phi có chuyện khẩn cấp, trong thời gian tới toàn bộ các phi thuyền đều phải tắt máy bảo tồn năng lượng.

Lâm Mặc được chia thành tổ cùng các nghiên cứu viên khác, trầm lặng mà làm công việc được giao. Người ta bảo cậu khiêng đồ cậu liền khiêng, bảo cậu thu thập số liệu cậu liền làm, nói chung không nói hai lời, cũng không dư thừa giao tiếp với bất kỳ ai xung quanh.

Hạ Thụy Vi vốn muốn chờ cho Lâm Mặc tự làm chính mình xấu mặt, lại phát hiện ra vô luận người khác giao việc gì cậu ta cũng có thể hoàn thành, hơn nữa còn không chủ động nói chuyện với ai, cho dù có muốn tìm một lý do chỉ trích như "không tập trung khi làm việc" cũng không được.

Thế nhưng Lâm Mặc còn chưa xảy ra chuyện, chính Hạ Thụy Vi đã có chuyện trước tiên.

Bởi vì điều kiện có hạn, các loại máy móc dụng cụ bọn họ có thể xài cũng có giới hạn. Lần đi này họ mang theo vài máy đo số liệu không khí, cách mỗi sáu mươi giây máy lại đo một lần, sau đó truyền số liệu vào dụng cụ ghi chép, qua mỗi ngày nhân viên nghiên cứu sẽ dựa trên số liệu để làm đo lường.

Có điều bởi vì trên tinh cầu hoang sơ này không dùng điện được, bọn họ phải đem theo những hộp năng lượng dự trữ để chạy các loại thiết bị. Hộp năng lượng có thể tùy thời vận chuyển, quả thực rất tiện, nhưng cũng có điểm không tốt chính là khi máy hết năng lượng, cần phải thay hộp mới vào. Lúc còn ở Trái Đất đã có máy móc khác lo liệu việc này, nhưng ở đây bọn họ chỉ có thể tự mình thay.

Mỗi ba tiếng cần thay một lần, các nghiên cứu viên thống nhất đồng loạt sẽ cử người gác mỗi đêm để làm chuyện này. Hôm ấy số trời run rủi thế nào Hạ Thụy Vi có ca gác đêm, Lâm Mặc cũng có ca gác đêm. Hai người không chung tổ, máy móc đo đạc khác nhau, nhưng lều trại lại dựng đối diện cách nhau không xa, chỉ cần ngồi từ trong nhìn ra liền thấy đối phương.

Hạ Thụy Vi chán ghét Lâm Mặc nên cố tình luôn ngồi bên trong lều, chỉ chờ đủ ba tiếng ra thay hộp năng lượng liền làm nhanh hết sức có thể rồi quay trở về bên trong. Mỗi lần như vậy vừa phải thay hộp năng lượng cho máy đo, lại thay cho dụng cụ ghi chép. Xui rủi thế nào, ở lần thay hộp cuối cùng trước khi hết ca, trong lúc thao tác cô chưa chốt kỹ, kết quả năng lượng không vào được dụng cụ ghi chép, máy cạn năng lượng liền tự động chết máy.

Sau khi xong việc, Hạ Thụy Vi cảm thấy không còn trách nhiệm liền đi ngủ, ai ngờ nhân viên tiếp theo lúc ba tiếng sau đến thay ca thì phát hiện, máy đã ngừng chạy suốt ba tiếng liền!

"Là ai gác ca trước?!" Người này nổi giận phừng phừng chất vấn.

Hạ Thụy Vi nghe tiếng từ xa đã cảm thấy không ổn, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Lần thay hộp năng lượng cuối cô ỷ y cộng thệm quá mệt mỏi nên vừa làm xong liền rời đi ngay, không kiểm tra xem đã gài chốt cẩn thận chưa, khả năng rất cao đã quên gài khiến máy không hoạt động.

Thế nhưng lúc này nhận tội lại khác nào tự vả vào mặt mình! Suốt quãng thời gian qua Hạ Thụy Vi dựa vào thân phận em họ Hạ thiếu tướng cùng tài năng của mình mà lên mặt với không biết bao nhiêu người, lúc này đây bị phát hiện làm sai loại chuyện nhỏ nhặt này, người ta còn không cười nhạo cô sao!

Linh cơ vừa chuyển, trông thấy Lâm Mặc từ xa bước lại gần, Hạ Thụy Vi nhanh chóng nảy ra một kế. Cô giả đáng thương khóc toáng lên: "Sao... sao có thể như vậy được! Rõ ràng tối hôm qua em kiểm tra kỹ càng ba lượt, sau đó mới quay trở về, sao lại có chuyện chưa gài chốt!"

Kỹ thuật diễn của Hạ Thụy Vi không tệ, nhân viên nghiên cứu kia cùng những người xung quanh trong thoáng chốc cũng hạ bớt độ nghi ngờ. Bất quá nếu chỉ có như thế, cô vẫn không thoát tội được, chung quy cái nồi này phải có ai đó gánh đi?

"Thật kỳ quái, rõ ràng đã chốt kỹ sao lại bị mở ra, không lẽ... có người quấy phá?" Hạ Thụy Vi cắn môi dưới, nhỏ giọng nói.

"Hôm qua có những ai cùng trực đêm?" Nghiên cứu viên kia hỏi người quản lý.

Quản lý lần lượt đọc từng cái tên, đến lượt Lâm Mặc, sắc mặt Hạ Thụy Vi trắng bệch, a một tiếng: "Chẳng lẽ... Không, không thể nào..."

"Thụy Vi, có chuyện gì thì mau nói đi." Người xung quanh sốt ruột hối.

"Đúng vậy, cậu không cần phải ngại! Bọn tôi tin cậu không làm sai!"

"Lâm Mặc đêm qua đúng là có trong ca gác đêm, vị trí lều đối diện em. Trước đó em cùng cậu ấy có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không đến nỗi phải làm chuyện như vậy đi? Chắc không phải cậu ấy đâu." Hạ Thụy Vi một bộ liễu yếu đào tơ, hoảng hốt tựa như phát hiện ra chuyện gì kinh khủng lắm.

Lâm Mặc vừa mới lại gần: "...???"

Cậu cùng cô nàng này có mâu thuẫn từ bao giờ, sao chính bản thân cậu không hay biết gì hết vậy???

Có người nhận ra Lâm Mặc lại gần, vốn bản thân là fan hâm mộ của Hạ Thụy Vi, gã ta liền thẳng thừng chất vấn: "Lâm Mặc, có phải đêm qua cậu động tay động chân lên thiết bị của Thụy Vi không?"

Lâm Mặc còn chưa kip trả lời, Hạ Thụy Vi đã xen ngang: "Các cậu đừng chất vấn cậu ấy như vậy, chắc không phải Lâm Mặc làm đâu. Em... thôi thì cứ để em gánh trách nhiệm việc lần này, dù sao cũng là sai sót của em."

"Sao có thể?! Nếu thật sự do cậu ta làm, như vậy phải để cậu ta chịu trách nhiệm chứ!"

"Đúng đấy! Thụy Vi, cậu chính là quá mềm lòng, cho nên mới bị người bắt nạt!"

Một vài người còn hung hăng hơn, lớn tiếng quát tháo: "Lâm Mặc, nam tử dám làm dám nhận, cậu làm thì mau nhận tội đi, tại sao lại để một cô gái như Thụy Vi chịu thay tiếng xấu chứ?"

"Thật không ngờ cậu ta lại là loại người như vậy..."

Cũng bởi vì Hạ Thụy Vi diễn quá đạt, hơn nữa từ lúc Lâm Mặc xuất hiện đến giờ cô luôn nhằm ngay khi cậu định mở miệng giải thích liền chen ngang, mọi người liền cảm thấy cậu im lặng là do chột dạ không trả lời được, nếu ban đầu chỉ nghi ngờ một hai phần nay liền tăng lên đến tám, chín phần.

Lâm Mặc trầm mặc nghe bọn họ chỉ trích mình, nói một câu: "Tôi không có làm."

"Cậu!" Đám đông tức giận càng thêm áp bức, "Cậu có bằng chứng chứng minh mình vô tội không? Chỉ dựa vào một câu "tôi không có làm" liền trong sạch, như vậy còn cần luật sư cùng tòa án để làm gì?"

"Vậy các người có bằng chứng chứng minh việc này do tôi làm không?" Bị một đám hệt như thiểu năng chỉ trích như vậy, Lâm Mặc dù tốt tính thế nào cũng chịu không nổi, "Chuyện này ban đầu vốn thuộc về Hạ Thụy Vi, cô ta còn chưa chứng minh được chính mình vô tội, cũng chưa đem ra bằng chứng gì, chỉ mới nói mấy câu các người liền quay sang chất vấn tôi, đây là loại logic gì vậy?"

Nói rồi cậu chỉ tay vào một trong những tên ban đầu chất vấn mình hung hăng nhất: "Lấy ví dụ như cậu, bây giờ tôi bảo tôi với cậu có mâu thuẫn, cho nên chuyện lần này là do cậu cố tình giả danh tôi làm để vấy tội cho tôi, như vậy lỗi là của cậu đúng không?"

"Đương nhiên không phải!" Gã kia bị điểm danh tức thì tức giận đáp, lại không biết phản bác thế nào, đành lấp lửng một câu không đầu đuôi, "Hai chuyện này vốn dĩ không giống nhau."

Chung quy một bên là nữ thần được mọi người truy phủng, một bên là tên kỳ quái suốt ngày lầm lì không bao giờ nói chuyện cũng không làm quen với ai, khi Hạ Thụy Vi nói ra những lời như vậy, cán cân trong lòng mọi người đã tự động nghiêng sang một phía rồi.

Hạ Thụy Vi cũng không ngờ Lâm Mặc bình thường im lặng lại đột nhiên lên tiếng như thế, cô còn tưởng đâu cậu sẽ mặc kệ mọi người muốn nói thế nào cũng được. Bất quá ngay từ đầu cô cũng không cho rằng có thể hoàn toàn khiến Lâm Mặc nhận tội, bởi vì sự thực chính cô chẳng có bằng chứng để vu cáo cậu, chi bằng cứ giả vờ lấp lửng như thế, sau đó giả vờ như ôm tội về mình, như vậy dù cô mang tiếng chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng mọi người Lâm Mặc mới là người thực sự gây chuyện.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, Hạ Thụy Vi đương nhiên càng phải diễn: "Thôi mà, mọi người đừng cãi nhau nữa. Chuyện xảy ra trong ca trực của em, Lâm Mặc nói em phải chịu trách nhiệm cũng không sai."

"Bây giờ không phải vấn đề ai chịu trách nhiệm!" Vị nghiên cứu viên kia nghe cãi nhau qua lại đã sớm phát điên, "Cái chính là số liệu trong ba tiếng đó làm thế nào bù lại đây?!"

Thiếu ba tiếng dữ liệu, cho dù có số liệu trước và sau khoảng thời gian đó, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn tính toán cho ra đáp án chuẩn xác được. Đấy mới là chuyện nên được quan tâm nhất hiện tại, Hạ Thụy Vi lại cứ đẩy đưa vấn đề ai chịu trách nhiệm, vị nghiên cứu viên kia đương nhiên không cho cô sắc mặt tốt được.

Hạ Thụy Vi bị người nhìn như thế thì cứng đờ, chẳng lẽ kỹ thuật diễn xuất của cô không đủ tốt, cho nên đối phương vẫn một mực nghĩ do cô làm? Kỳ thực cô chẳng qua không hiểu được trong lòng vị nghiên cứu viên kia, việc cô thay vì nhanh chóng tìm cách giải quyết lại đi khóc lóc như thế khiến hắn tụt hảo cảm không phanh, đấy không phải điều một nghiên cứu viên chân chính nên làm.

Cảm nhận được bầu không khí âm u, Lâm Mặc thở dài. Cậu không thích đóng vai thánh phụ, nhất là với kẻ vừa mới tính kế mình, dù cậu có ngốc tới đâu cũng nhận ra Hạ Thụy Vi ngày hôm nay là đang tìm cách bôi đen cậu. Nhưng mà số liệu vẫn là việc quan trọng nhất lúc này, nếu không tìm cách giải quyết sẽ ảnh hưởng đến tiến độ cả nhóm.

"Để tôi ghi lại cho, đêm qua vị trí gác của tôi ngay đối diện máy đo đạc, tôi vẫn nhìn thấy số liệu."

Tuy rằng Hạ Thụy Vi không cẩn thận quên gài chốt khiến dụng cụ ghi chép không hoạt động, may mắn thay cô ta vẫn chưa đến nỗi vô dụng, máy đo vẫn hoạt động suốt ba tiếng đó, chỉ là không ghi lại được mà thôi.

Cậu vừa dứt lời, xung quanh đã có người lên tiếng: "Số liệu cứ mỗi một phút lại đổi mới một lần, trong ba tiếng tổng cộng một trăm tám mươi lần, cậu nhớ hết được sao?"

Nghiên cứu viên kia hiển nhiên cũng không tin Lâm Mặc có thể làm được, chân mày nhíu lại: "Tôi biết cậu muốn giúp, nhưng nếu số liệu ghi lại bị sai sót thì còn xảy ra nhiều tai hại hơn sau này."

"Tôi có khả năng nhìn một lần là nhớ, cho nên số liệu không có khả năng bị sai sót." Lâm Mặc bất đắc dĩ nói, "Nếu các người không tin, tôi có thể đọc trước đoạn số liệu trước ba tiếng đó."

Vị trí cậu ngồi ngay đối diện máy đo kia, hơn nữa cả đêm gác cậu đều ngồi bên ngoài do lo lắng nửa đường có chuyện gì xảy ra lại không xử lý kịp, cho nên toàn bộ số liệu đêm qua vẫn còn lưu trong đầu cậu.

"Bắt đầu từ 0 giờ sáng, 12.45, 13.87, 12.98, 12.39, 12.38, 12.78, 13.01,..."

Lần lượt từng con số thập phân vang lên, nghiên cứu viên kia theo dõi dụng cụ ghi chép, qua mỗi lượt đọc ánh mắt càng sáng lên, không khỏi mừng rỡ hô to: "Đúng, đúng hết!"

Hắn vội vàng can lại: "Cậu không cần đọc nữa, tôi tin cậu. Trước tiên ghi lại số liệu ba tiếng bị thiếu kia cái đã."

Cuối cùng dưới sự trợ giúp của Lâm Mặc, ba tiếng thiếu sót kia đã được bổ khuyết đầy đủ. Vị nghiên cứu viên nọ vẻ mặt vui mừng còn hơn trúng số, nên biết những số liệu này cực kỳ quý giá, mỗi ngày trôi qua của bọn họ đều là vàng bạc, không thể lãng phí dù chỉ một phút giây nào.

Tất cả mọi người xung quanh chứng kiến năng lực siêu phàm đó của Lâm Mặc thì không khỏi há hốc miệng mồm. Trên đời này lại thật sự có người như thế sao! Cậu ta đây cũng quá khủng rồi!

Hạ Thụy Vi nhận ra cảm xúc của mọi người đối với Lâm Mặc đang có sự thay đổi, trong lòng càng thêm lúng túng, nghiến răng không thôi. Vì cái gì cậu ta cố tình giấu tài như vậy, nói không chừng hiện tại trong lòng còn đang cười nhạo cô đi? Tuy rằng sự tình vẫn chưa định đoạt, nhưng Hạ Thụy Vi thừa biết e rằng phần đông đều không cho rằng việc này do Lâm Mặc làm nữa rồi. Con người vẫn luôn có lòng thiên vị đối với những ai đặc biệt hơn mình. Bởi vì cô xinh đẹp thông minh hơn người, cho nên mới nhận được nhiều ưu đãi như thế. Nay Lâm Mặc lại để lộ ra tài năng vượt trội cô, người ta lập tức sẽ tăng thêm phân lượng bên cán cân của cậu.

Chưa bao giờ cô cảm thấy quẫn bách như thế, hai má cảm giác bỏng rát như bị người khác tát mạnh vào, ánh mắt ném đến người Lâm Mặc chất đầy thù hận.

Vị nghiên cứu viên kia lấy được số liệu xong tâm tình liền thoải mái hơn nhiều, nhưng hắn vẫn chưa quên mâu thuẫn trước đó. Trông thấy ánh mắt căm ghét mà Hạ Thụy Vi dành cho Lâm Mặc, dùng đầu có nghĩ nghĩ chút liền đoán ra chuyện phía sau rồi. Bất quá cô ta dù sao cũng là em họ thiếu tướng, hắn cảm thấy vẫn nên đem chuyện này xử lý riêng tư, coi như giữ gìn mặt mũi thay thiếu tướng.

"Chuyện này tạm thời ngưng ở đây, mọi người tiếp tục quay về làm việc, còn về trách nhiệm đợi sau này điều tra rõ ràng sẽ giải quyết sau."

Hạ Thụy Vi trong lòng thầm thở phào một hơi, ít nhất cô cũng chưa bị buộc tội ngay tại đây, coi như giữ lại được chút thể diện. Chính cô cũng biết e rằng vị nghiên cứu viên kia nể mặt Hạ thiếu tướng sau lưng cô mà bỏ qua, bằng không đời nào cô liền dễ dàng thoát như thế. Nói điều tra sau cũng chính là một cách khác của xử lý nội bộ, về cơ bản phạt cũng như không phạt, không đáng quan ngại.

Ném cho Lâm Mặc một cái liếc nhìn ghen ghét, Hạ Thụy Vi giẫm giày rời đi, mọi người rất nhanh quay trở về vị trí làm việc của mình, chuyện hộp năng lượng nhanh chóng rơi vào quên lãng, trái lại họ bắt đầu bàn tán về năng lực đặc biệt của Lâm Mặc.

"Chúa ơi, lần đầu tiên tôi mới thấy người siêu như vậy đó."

"Cho cậu ta đi thi Siêu trí tuệ đảm bảo quán quân đấu trường quốc tế luôn mà xem!"

"Trước giờ thấy cậu ta lúc nào cũng im lặng, còn tưởng đâu tính tình quái gở, hóa ra là phong thái của thiên tài, tôi đây thật sự bội phục."

Lâm Mặc thi thoảng đi ngang qua lại nghe thấy những lời bàn tán đó. Bởi vì cậu vẫn giữ nguyên thái độ như trước, cho nên cũng không ai thật sự tiến lại gần hàn huyên với cậu cả, bất quá lúc này đây đã có vài người bắt đầu chào hỏi lúc cậu đi ngang qua, xuất phát từ lễ phép, cậu không thể không chào lại. Mà một khi đã đáp lời, đối phương liền sẽ hớn hở bắt đầu nói càng nhiều hơn, khiến Lâm Mặc không tài nào ứng phó nổi.

Biết thế thà để Hạ Thụy Vi bôi đen mình, bị mọi người tránh xa cho xong. Lâm · trạch nam · Mặc không quen bị người khác vồn vã hỏi han như vậy, thật lòng tuyệt vọng chỉ muốn biến thành người vô hình để khỏi phải ứng phó với những trường hợp như thế nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Lâu quá mới ra chương mới nên lần này đền bù tặng cho mọi người hẳn 9k words luôn ^^ Thế giới này tính ra đi được gần phân nửa rồi, ừm ta biết dài dòng quá có lẽ sẽ không hợp gu truyện khoái xuyên nhiều người, nhưng nếu đưa ra mấy tình tiết đơn giản dễ đoán như công là chủ thần, hay công là virus thì nó quả thật quá mô-típ rồi. Những nhân vật phụ như Mục Thanh Hoài hay Nhan Hạc Hiên hay thậm chí Hạ Thụy Vi đều đóng vai trò rất quan trọng cho sau này, cho nên ta hy vọng có thể đào sâu hơn vào những nhân vật như thế để độc giả có thể hiểu hơn, và đó cũng là lý do cái thế giới cuối này nó bị kéo dài như vậy (dù rằng ta cố gắng tóm gọn lắm) TT_TT

Thứ ta muốn truyền tải chính là, trong mỗi câu chuyện đam mỹ đều có công chính và thụ chính, nhưng đấy không phải tất cả. Nếu chỉ có hai người bọn họ, câu chuyện dù hay đến đâu cũng sẽ thiếu đi chiều sâu, bởi vì chẳng có thế giới nào đầy đủ khi chỉ có hai người. Ta hy vọng cho dù là những nhân vật phụ, pháo hôi hay tiểu đệ, đều sẽ góp phần khiến cho thế giới trong truyện càng thêm sâu sắc. Truyện chỉ kết thúc khi mọi người đều có cái kết thỏa đáng của riêng mình, chứ không phải chỉ cần công thụ HE là đủ.

À tất nhiên trước khi kết thúc hẳn thì vẫn còn vài xô máu chó giội chưa hết, đảm bảo cho tới tận chương cuối cùng mọi người vẫn có thể tắm trong máu chó đến thỏa mãn (*≧∀≦*)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv