Noa bừng tỉnh khỏi ký ức của Chu Tước, trong lúc nhất thời không biết chính mình đang mang loại cảm xúc gì.
Hóa ra việc y trọng sinh không phải vô tình, cũng không phải vì may mắn, mà chẳng qua do có một người khác cam tâm tình nguyện để y sống. Cũng như kiếp trước y chết, cũng chẳng phải tai nạn như y vẫn luôn nghĩ, mà hết thảy đều đã là âm mưu.
Một kẻ từng yêu thương mình, một kẻ giết chết bọn họ... Thế nhưng đời này y lại không nhìn ra, rốt cuộc y đã sai lầm bao nhiêu năm?!
Noa rên rỉ ôm đầu, bên trong đau như búa bổ. Y nhớ tới những lời nghe thấy được hôm ấy, El... Hắn chết rồi.
Không đúng, một người như El sao có thể vì giận dữ mà bạo hành Lucas? Hơn nữa kiếp này hắn không còn giữ Chu Tước trong tay, vì cái gì lại chết?
Từng dòng từng dòng suy nghĩ tràn về như thác lũ, Noa chậm rãi đứng lên, khởi động Chu Tước. Ban đầu ý định của y chính là sửa chữa xong Chu Tước liền tìm cách chạy thoát, bắt đầu lại cuộc đời ở một nơi khác, vĩnh viễn không liên hệ với Orion nữa. Nhưng bây giờ y cấp bách muốn biết chân tướng. Cho dù điều này đồng nghĩa y có lẽ sẽ phải trực diện đối đầu với Orion ngươi sống ta chết, y cũng không buông xuống được.
"Chúng ta đi tới quân bộ." Noa nói với Chu Tước.
Chu Tước kể từ lúc cho y xem ký ức xong vẫn luôn trầm mặc. Nó khởi động toàn bộ động cơ, dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao đến quân bộ. Trên suốt đường đi cũng không ai nói với ai câu nào.
Nhưng Noa vừa mới tới cổng, đã nghe được tin dữ.
Lucas trốn thoát khỏi ngục giam, giết chết Orion, sau đó biến mất không còn tung tích.
*****
Lâm Mặc nhàm chán tựa lưng vào cây cột cẩm thạch, liếc nhìn tiểu thụ cùng công quân chơi trò em chạy anh truy, chậc chậc vài tiếng. Cậu tùy tiện chọn lấy một ly thủy tinh trên bàn, cũng không rõ bên trong là gì, uống vào một ngụm. Chất lỏng chảy xuống cổ họng có chút cay nhẹ như rượu, hương vị lại thật giống nước hoa quả.
Ánh mắt cậu hơi chuyển, đột nhiên như nhìn thấy thứ gì tập trung về một phía. Bên kia là một nam nhân tóc bạc mang mặt nạ hoa Venus vừa tiến vào, một thân y phục hồng đỏ có chút nổi bật quá phận, lại không biết vô ý hay cố tình nhìn qua bên này, bắt gặp được ánh mắt của Lâm Mặc ngay lúc đó ném tới. Hắn hơi liếm môi, sau đó thong thả bước tới, giày đen nện bước trên sàn nhà lại gần như không phát ra tiếng.
Trong đầu Lâm Mặc chỉ cảm thấy xong rồi. Vì cái gì Lucas lại ở dây a? Vì để không bị quấy rầy khi làm nhiệm vụ, sáng nay lúc Lucas hỏi, cậu đã bảo sẽ không đi dự dạ tiệc. Khi ấy Lucas vô cùng ngoan ngoãn nói rằng nếu cậu không đi thì hắn cũng sẽ không đi, bộ dáng chẳng khác gì cô vợ nhỏ nghe lời chồng. Việc này còn khiến Lâm Mặc sinh ra loại cảm giác tội lỗi một hồi, giống như thể chính mình đang vụng trộm làm chuyện xấu vậy.
Lại không ngờ dạ tiệc còn chưa bắt đầu được hai mươi phút, cả hai đương sự đều gặp mặt nhau rồi!
Lâm Mặc có chút quẫn bách, theo bản năng liền muốn rời đi nơi khác. Mà Lucas phía xa xa trông thấy cậu bỏ đi, ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng cong nhẹ một cái. Hắn hơi nghiêng người tránh né động chạm của một vài omega gần đó, nhanh nhẹn xuyên qua đám đông đuổi theo.
Bé cưng thật là không ngoan, còn biết học nói dối. Nếu không phải hắn đã gài máy giám thị theo dõi El, có lẽ cũng không ngờ cậu lại lừa mình chạy ra đây.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, Lucas có chút liếm môi, nên trừng phạt bé cưng thế nào đây? Rõ ràng hôm trước đã đồng ý làm hôn lễ với hắn (này, người ta chỉ nói sẽ cân nhắc thôi!), hôm nay lại lén lút sau lưng hắn đi đến cái loại tiệc tùng loạn thất bát tao này. Nghĩ tới chuyện cậu buông lời tán tỉnh cùng khiêu vũ với một omega hoặc beta nào đó, Lucas đã cảm thấy huyết khí sôi trào, chỉ muốn giết chết toàn bộ người ở đây.
Nhất là khi phát hiện El của hắn vẫn luôn nhìn đăm đăm một hướng, mà Noa cũng trùng hợp đứng ở đó, Lucas càng thêm tức giận, hai tay xiết chặt không tài nào chịu được. Trong ánh mắt hắn ánh lên ngoan lệ, rất không hài lòng muốn tự tay bắt về bé cưng của mình trừng phạt một trận, ác cảm đối với Noa lại tăng thêm mấy phần.
Nhân vật chính vẫn còn ở kia, Lâm Mặc cũng không thể chạy quá xa, chỉ là trốn vào trong một góc tối mà thôi. Cậu nhìn quanh quẩn trái phải, không thấy bóng dáng đối phương nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ từ phía sau lưng Lâm Mặc đột nhiên vang lên giọng nói như xuất phát từ hư không, lạnh lẽo đến cùng cực: "Bé cưng, em chạy đi đâu vậy?"
Lâm Mặc suýt nữa giật mình ngã nhào, kiềm chế lắm mới run rẩy quay đầu lại, chiếc mặt nạ hồng đỏ kia từ bao giờ đã ở ngay phía sau cậu.
Cậu còn chưa kịp lùi lại, bả vai đã bị đối phương bắt lấy, chỉ trong tích tắc tư thế của hai người đổi chỗ. Lâm Mặc lưng dựa vào tường, Lucas lại xoay lưng ra ngoài.
Là một người theo chủ nghĩa thẳng thắn sẽ được khoan hồng, Lâm Mặc vội vàng lên tiếng giải thích: "Lucas, ta ở đây là vì có việc, thật sự..."
"Suỵt." Ngón tay Lucas đặt trên môi cậu ngăn chặn cậu nói thêm, trong giọng nói mang theo chút ngữ điệu bỡn cợt, "Đừng có gọi tên người khác lúc này, thật mất hứng."
Lâm Mặc quả thực khóc không ra nước mắt. Nam nhân à, anh lại muốn chơi cái trò gì vậy? Đừng tưởng rằng chỉ đeo có cái mặt nạ che nửa mặt cậu liền không nhận ra hắn là ai! Huống hồ ở thế giới này mọi người có thể dựa vào tin tức tố để nhận diện đối phương, đặc biệt mùi hương giữa alpha lẫn omega rất dễ thu hút nhau, làm gì có chuyện cậu không biết người đứng trước mặt mình chính là tiểu tức phụ omega vẫn luôn rưng rưng nước mắt chứ!
Ngón tay Lucas ám muội vuốt ve bờ môi Lâm Mặc, sau đó trượt dần xuống cần cổ, cuối cùng ngừng lại trước ngực cậu, bắt đầu vê tròn đầy khiêu khích. Bờ môi đỏ hồng của hắn khép mở, lời nói ra nhẹ nhàng lại khiến người nghe tê dại đến cực điểm: "Mùi vị thật thơm a, nhất định là một tiểu omega xinh đẹp."
Lâm Mặc có chút ngứa ngáy trước ngực, cậu hơi đỏ mặt cố tìm cách kéo cái bàn tay chết tiệt đang châm hỏa kia, nghiến răng đáp: "Ta là alpha."
"Không thể nào." Ngữ điệu đối phương có chút ngả ngớn, hai tay trượt xuống dần phía sau thắt lưng của Lâm Mặc, "Ta phải kiểm tra mới được."
Không biết có phải vì bị chuyện lần trước để lại ấn tượng hay không, thời điểm tay đối phương lướt xuống, Lâm Mặc liền theo bản năng túm chặt lưng quần của mình. Cậu nhảy sang một bên né tránh, cảnh giác hỏi: "Ngươi định làm cái gì?"
Dù sao đây vẫn còn ở trong bữa tiệc, mặc dù vị trí của hai người hiện tại ở trong góc khuất không nhìn thấy được, nhưng chỉ cần có người tiến lại gần một chút nhất định sẽ phát hiện.
Đấy là còn chưa kể tiểu thụ cùng công quân còn đang đứng nói chuyện cách bọn họ không quá năm mét kìa!
Lucas lại càng ép sát, hai tay như gọng sắt kiềm kẹp lấy cậu giữ chặt. Lâm Mặc muốn giãy ra, lại phát hiện vô luận cậu dùng bao nhiêu lực độ cũng không thành công, nhất thời buồn bực vô cùng. Rốt cuộc cái thân thể này của nguyên chủ phế sài đến cỡ nào, ngay cả omega cũng không đánh lại, đi lên chiến trường nói không chừng năm giây liền tạch.
So với Lâm Mặc chẳng khác gì một con thỏ nhỏ rơi vào trong lồng giam, Lucas lại càng phát ra khí thế của kẻ đi săn mồi. Hắn nhìn thấy cái miệng nhỏ mà chính mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, không nhịn được một ngụm cúi xuống hôn lên, ngậm lấy môi dưới nhẹ nhàng cắn. Lâm Mặc phát giác được từ chỗ môi truyền đến cảm giác đau đớn, còn chưa kịp lên tiếng kháng nghị, đối phương đã nhân cơ hồi luôn lười vào trong miệng cậu đảo chủ thành khác.
Nụ hôn của Lucas táo bạo đầy tính chiếm hữu, cơ hồ đánh dấu từng góc một trong khoang miệng cậu mới chịu thôi. Mỗi khi Lâm Mặc trợn mắt muốn chống trả, hắn sẽ càng khuấy đảo bên trong, chiếc lưỡi nhỏ của cậu không chống được, rất nhanh liền nằm bẹp mặc cho người khác khi dễ. Bởi vì răng lưỡi giao hòa, cậu rất dễ dàng cảm nhận được tình tức tố từ trên người Lucas tỏa ra, mùi hương ngọt ngào chí mạng hệt như một đóa hoa kiều mị quyến rũ.
Nhưng hoa Venus xinh đẹp rực rỡ, kỳ thật lại dùng chính vẻ ngoài đó lừa gạt con mồi, dụ dỗ chúng mất cảnh giác đến gần, sau đó một ngụm nuốt chửng.
Tiếng chậc chậc ái muội vang lên, mãi một lúc lâu Lucas mới tiếc nuối buông tha, còn Lâm Mặc thì gần như muốn nhũn cả người vì thiếu dưỡng khí. Nhớ tới việc bản thân mình hiện tại là một alpha không thể nhu nhược như thế được, cậu cố xốc lại khí thế, đứng thẳng người giận dữ: "Tránh ra."
Phía bên kia, Noa cũng đã rời đi. Nhân vật chính sau buổi trò chuyện này thì cũng không có tình tiết đặc biệt gì phát sinh, cho nên cậu cũng không cần bám theo nữa.
Lâm Mặc hiện tại chỉ muốn trốn về ký túc xá của mình càng nhanh càng tốt. Cậu có cảm giác nếu cứ chần chờ ở đây một hồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn sạch không còn xương.
Lucas dường như nhận ra được phương hướng ánh mắt cậu, hơi quay đầu lại, hung tàn trong mắt vừa mới dịu xuống lại một lần nữa nổi lên. Noa! Lại là Noa! Ngay cả lúc này El cũng chỉ nhìn về phía y!
Theo tư liệu mà hắn tra được, Noa với El trước đó chưa từng gặp mặt nhau, ngày hôm đó tại buổi sát hạch quả thực chính là lần đầu tiên cả hai gặp mặt. Thế nhưng cố tình El bề ngoài chán ghét, ánh mắt vẫn luôn như có như không tìm kiếm Noa. Mà Noa vốn dĩ là người hủy hôn trước, dường như có ý kiến rất lớn việc hắn là hôn thê của El! Đối với loại chuyện này, Lucas khó lòng nhịn được. Nghĩ tới chuyện El rất có thể thích Noa mà không thích mình, hắn chỉ muốn đè cậu ra đánh dấu ký hiệu cho đối phương biết rốt cuộc cậu là người của ai!
Lâm Mặc chỉ mới hơi lơ là, hơn phân nửa cúc áo của cậu đều đã bị cởi, lộ ra lồng ngực bên trong. Bởi vì nguyên chủ là một tên bao cỏ, quanh năm ăn trắng mặc trơn cho nên da dẻ cũng tương đối trắng mịn, mặc dù không thể so với omega nhưng đối với một alpha cũng quá mức mềm mại rồi.
Tay đối phương luồn vào, xúc cảm lạnh lẽo khiến nhũ hoa căng cứng như đá. Lâm Mặc cảm giác như có một luồng điện giật chạy thẳng lên não, chưa kịp bình tĩnh đã buột miệng kêu lên một tiếng: "Ngô... Dừng lại!"
Lucas vẫn tiếp tục xoa vê nhũ đầu tựa như vừa tìm ra một trò chơi mới thú vị, căn bản không buồn để tâm lời Lâm Mặc nói. Hắn hơi áp sát lại gần, cắn nhẹ vành tai của cậu một cái, thì thầm nói: "Nếu kêu lớn quá sẽ khiến người khác chú ý đấy."
Lời này quả thật đánh trúng điểm yếu trong lòng Lâm Mặc, cậu chưa có đủ can đảm để diễn một màn như vậy trước mặt người khác, đành chỉ có thể nhẫn nhịn cắn răng. Cố tình cậu càng nhịn, lại có tên nào đó đáng chết được đà tiến tới, đùa giỡn châm lửa trên cơ thể cậu không thôi.
Hắn hơi hạ mình ngậm lấy một bên đầu vú của cậu, liếm láp mơn trớn đến khiến Lâm Mặc cả người mềm nhũn, ngay cả tiểu đệ đệ bên dưới cũng bị trêu chọc đến đứng lên. Cậu xấu hổ dùng tay bịt miệng để ngăn không cho những tiếng rên rỉ thoát ra, đồng thời tìm cách ngăn cản tình dục tựa như thủy triều cuốn tới: "Đừng... đừng mà..."
Thế nhưng Lucas không màng những tiếng van xin đó. Hắn kéo bỏ chiếc quần dạ tiệc của cậu, hai tay chạm đến tiểu Mặc Mặc, trong nháy mắt khóe môi câu nhẹ hết sức nguy hiểm. Hai tay hắn chậm rãi vuốt nhẹ lên xuống, lưỡi vẫn không quên chu đáo phục vụ khỏa anh đào trước ngực cậu, quả thực chẳng khác gì trên công dưới cũng công, Lâm Mặc thất thủ toàn diện.
Ban đầu cậu còn cố né tránh, sau ván đã đóng thuyền biết có né cũng không né được, liền chỉ có thể che miệng để không phát ra âm thanh quá lớn. Dáng vẻ nhẫn nhục ấy càng khơi gợi lên dục vọng của Lucas, hắn giữ lấy phân thân của cậu, ngón tay vuốt ve xoa bóp, Lâm Mặc hơi rên một tiếng, chất lỏng trắng đục tiết ra. Lucas không ngại bẩn, rút khăn tay ra sạch sẽ, giọng nói mang theo đùa giỡn: "Nếu để người khác thấy được cảnh này, chậc chậc..."
Lâm Mặc trừng mắt nhìn hắn, bên trong mang theo vô vàn tức giận cùng ủy khuất. Còn không phải do hắn thì do ai? Cậu muốn bị người khác nhìn thấy trong dáng vẻ này lắm sao!
Lucas cũng chỉ hù dọa mà thôi, nếu thật sự có kẻ nào trông thấy, hắn khẳng định sẽ giết chết đối phương. Dáng vẻ của El lúc này chỉ có một mình hắn được phép thấy, miệng của El chỉ có thể kêu tên một mình hắn. Khi nãy giả vờ như vậy, kỳ thực hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực xem xét xung quanh, ngăn chặn ngoại giới không nghe không thấy bất kỳ thứ gì.
Bất quá bé cưng thật quá yếu đuối, hắn thậm chí còn chẳng phải dùng sức đã cưỡng bức người thành công. Nếu như đổi lại thành một người khác hôm nay làm chuyện này với cậu... Nghĩ đến đây sát ý trong lòng Lucas đã dâng lên ngùn ngụt. Không được, vẫn là nên tìm cách đánh dấu hắn thôi.
Lâm Mặc được người phục vụ thư sướng đến bắn ra, sau đó còn được đối phương chỉnh trang lại y phục, nhất thời đen mặt không biết nói gì. Cậu giận dữ lao ra ngoài, cũng không tin rằng bên này đông người như vậy hắn còn dám giở trò xằng bậy. Có lẽ Lucas chiếm đủ phúc lợi cho ngày hôm nay nên không đuổi theo, Lâm Mặc đi loanh quanh một hồi thì không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Dạ tiệc đã chuyển sang phần khiêu vũ, những kẻ có đôi có cặp tiến ra sàn nhảy đầu tiên, cẩu độc thân thì ngồi gặm cẩu lương trong góc. Lâm Mặc đương nhiên không nhảy, cũng không muốn tự ngược chính mình, vì thế lặng lẽ trốn ra khỏi hội trường quay về ký túc xá.
Mặc dù đêm trước là dạ tiệc, ngày hôm sau vẫn phải lên lớp như thường. Đám học viên không ngừng rên rỉ cáo buộc nhà trường vô lương tâm, bọn họ cũng muốn nghỉ ngơi, muốn có thời gian bồi dưỡng tình cảm với người yêu a! Chỉ có những tên cẩu độc thân là hả hê, đúng rồi, phải đi học để đám các ngươi không có thời gian ân ái ném cẩu lương tứ phía cơ chứ!
Đám alpha chung phòng Lâm Mặc dường như đêm qua không kiếm được ai, tinh thần bị đả kích mười phần, lúc ăn sáng toàn bộ đều trầm mặc không nói tiếng nào. Nguyên chủ không phải loại người hòa đồng, cho nên mọi khi Lâm Mặc vẫn ăn sáng riêng, chỉ hơi liếc mắt nhìn tình cảnh bọn họ một cái, sau đó đóng cửa rời phòng.
Nhìn thấy cậu rời đi, Jay có chút ghen tỵ nhịn không được lẩm bẩm: "Người có hôn ước rồi quả nhiên sung sướng, đâu cần vất vả như đám alpha độc thân chúng ta."
"Không phải đã giải trừ rồi sao? Hôm đó El đánh cược với Noa, Noa đã bắt hắn phải giải trừ hôn ước với omega kia. Hừ, đúng là đáng đời." Samuel châm chọc.
Chỉ có Krel bình tĩnh sáng suốt nhất, liếc mắt ném một cái khinh thường sang hai tên đồng bạn: "Cho dù có giải trừ thì thế nào, omega trên đời cũng đâu phải chỉ có một. Trước kia là Noa, giờ là Lucas, sau này nhà Savador chịu khó vung tiền, hắn còn sợ không có omega bầu bạn sao."
Hai tên kia thở dài giải quyết bữa sáng. Quả nhiên nhà có tiền chính là không giống bình dân bọn họ, cho dù El mắt cao hơn đầu lại bất tài vô học, luôn luôn sẽ có người chạy đến dâng omega lên trước cửa cho hắn.
"Hơn nữa Lucas kia dường như vẫn còn thích El lắm, ta nghe bảo hắn nhiều lần chạy tới tìm El, dù bị cự tuyệt vẫn không buông tha."
"Tên El này rốt cuộc là cái vận cứt chó gì vậy?" Trong phòng vang lên tiếng cảm thán, bởi vì đồng loạt nên không rõ rốt cuộc ai nói trước ai.
Lâm Mặc vẫn chưa hay chính mình bị đem ra nghị luận, vẫn còn đang trên đường đến lớp. Nào ngờ cậu đi được nửa đường, sau lưng lại vang lên tiếng gọi quen thuộc: "El!"
Mí mắt Lâm Mặc hơi giật giật, hình ảnh đêm hôm qua tràn về khiến mặt cậu có chút tối tăm, lúc quay sang thoạt nhìn khó chịu cực điểm, vô tình lại rất đúng nhân thiết của nguyên chủ. Lucas dường như không nhìn thấy tâm trạng đen như nhọ nồi của Lâm Mặc, vẫn vui vẻ cười tươi: "Ngươi đang đến lớp sao? Chúng ta đi chung nhé?"
Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên một loại sắc thái tươi cười, tựa như giữa hai người vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì. Lâm Mặc đỡ trán, gằn giọng nói nhỏ: "Đêm qua..."
"Ta rất ngoan, El bảo không đi, cho nên ta cũng không đi, cả hôm qua đều ở yên trong phòng." Lâm Mặc còn chưa nói hết câu, Lucas đã cướp lời, ánh mắt chớp chớp thoạt nhìn còn rất vô tội.
Dáng vẻ tiểu tức phụ ngượng ngùng này cùng bộ dáng lưu manh đêm qua quả thực một trời một vực, nếu không phải Lâm Mặc hoàn toàn xác định đối phương chính là Lucas, e rằng cũng đã bị diễn xuất của hắn lừa.
Diễn! Lại diễn! Anh diễn đến nghiện luôn rồi đúng không!
"Vậy sao, chuyện đó liên quan gì đến ta?" Nhớ đến cảnh chính mình bị đè lên tường sờ soạng đến bắn tại chốn đông người, Lâm Mặc không có cách nào khá lên nổi.
"El..." Vành mắt Lucas đỏ hoe, rất có xu hướng chuẩn bị khóc, "Ta thích ngươi như vậy..."
Hôm qua nhất định chọc bé cưng xù lông không ít, trước tiên cứ thuận mao, sau đó lại khóc lóc một hồi, El nhất định sẽ bỏ qua. Lucas biết rõ loại người như cậu chỉ ăn mềm không ăn cứng, kỳ thật rất dễ lừa gạt, chỉ cần hơi tỏ ra đáng thương mọi tội lỗi liền sẽ được xí xóa ngay.
Hắn đã cố tình chọn vị trí không có người, như vậy sau khi El ôm hắn an ủi xong, hắn có thể thuận theo đó chấm mút chút đậu hũ... Nhớ lại hương vị mê người hôm qua, yết hầu Lucas có chút chuyển động, một tia quang mang lóe qua rất nhanh liền biến mất nơi đáy mắt.
Quả nhiên Lucas vừa rơi lệ, Lâm Mặc đã bắt đầu luống cuống tay chân. Mẹ kiếp! Rõ ràng biết mình bị lừa, vì sao vẫn ngu ngốc tin vậy! Lâm Mặc khóc không thành tiếng trong lòng, lại không có cách nào ngăn cản cảm xúc của mình. Nhìn thấy hắn khóc, cậu liền đau lòng lắm có biết không!
Có điều Lâm Mặc còn chưa kịp tiến lên dỗ người, một lần nữa lại có thanh âm lạnh lùng vang lên: "Hai người ở đây làm gì?"
Lâm Mặc quay đầu qua, ngọa tào, sao nhân vật chính lại xuất hiện ở đây?
Noa đứng cách đó không xa, gương mặt vô biểu tình không đoán ra được y đang nghĩ gì, chỉ lạnh lẽo nhìn sang phía hai người họ. Y cất cao giọng nói: "El, lúc đó đánh cược ngươi đã đồng ý sẽ không liên quan gì đến hắn nữa."
Cái giọng điệu này, thật sự cứ như nếu Lâm Mặc mà kết hôn với Lucas chính là tai họa ngàn năm, là mầm mống dịch bệnh, khiến người chết lên chết xuống không bằng. Cậu có chút bối rối, tại vì lúc đó thật sự đã lỡ miệng đánh cược rồi, trong lòng không ngừng có đàn thảo nê mã chạy sang, nguyên chủ à ngươi ăn ở thế nào mà vợ trước của ngươi ghét ngươi kinh khủng thế?
Cậu còn chưa tìm được lý do, Lucas đã lên tiếng trước tiên: "Là ta tìm tới hắn trước, có vấn đề gì sao?"
Lucas lúc này đã gạt đi nước mắt, xoay người đứng đối diện Noa. Bởi vì hắn quay lưng về phía Lâm Mặc, cho nên cậu không hề nhìn thấy từng tia sát khí lạnh lẽo bức người đang phóng ra từ cặp mắt đó.
Thế nhưng Noa đứng đối diện lại thấy rõ. Y chỉ cười gằn, hai tay giao nhau trước ngực, tựa hồ không bị khí thế kia ảnh hưởng mảy may: "Sống trên đời cần nên hiểu rõ cái gì của mình, cái gì không."
Lucas cũng chẳng e ngại châm chọc đáp trả: "Dù sao cũng không phải của ngươi là được."
Hai người khí thế giương cung bạt kiếm, chỉ có mỗi Lâm Mặc vẫn có chút ngơ ngác không hiểu họ nói chuyện kiểu gì. Hây, omega đúng là khó hiểu mà. Có điều cũng do cái vụ cá cược ấy, lúc ấy người yêu diễn sâu quá làm cậu nhận không ra mới gật đầu cái rụp như vậy, nếu biết trước có ngày hôm nay cậu đã chẳng đồng ý điều kiện đó rồi.
"Người cá cược với ngươi là ta, không phải Lucas. Hắn cứ muốn chạy đến gặp ta là chuyện của hắn, ta ngăn cản thế nào được." Lâm Mặc kiêu ngạo hất cằm, bộ dáng hết sức xem thường.
"Đúng vậy! Là ta thích hắn, cho nên chủ động tìm hắn!" Lucas còn vô cùng phối hợp thuận theo, thoạt nhìn tư thế hai người giống nhau như đúc.
Noa bấm chặt móng tay, lòng bàn tay cơ hồ muốn chảy máu. Nếu biết trước Lucas có thể vô sỉ đê tiện đến nhường này, lúc ấy y vốn nên đưa ra yêu cầu bảo El nối lại hôn ước với mình. Như vậy hai người bọn họ liền có thể như xưa, tin tưởng ban đầu dù El có khó chịu với y, qua vài năm bọn họ sẽ ổn thỏa như kiếp đầu tiên mà thôi. Mà Lucas cũng không còn lý do gì bám lấy El nữa.
Đáng tiếc, lúc ấy y mới trọng sinh không lâu, cũng không kịp có nhiều thời gian suy xét cẩn thận, vì vậy bây giờ có nghĩ ra trăm phương ngàn kế cũng không áp dụng được. Lucas không phải kẻ dễ dàng từ bỏ, trừ phi thật sự có cách khiến hắn vĩnh viễn biến mất...
Mi mắt Noa hơi cụp xuống, che giấu tính toán trong đáy mắt. Y chậm rãi nói: "El, lần hủy hôn trước đó quả thật là do ta không đúng, ngươi giận dữ cũng đương nhiên. Nhưng Lucas cùng ngươi thật sự không thích hợp, ngươi đừng nên thân cận với hắn."
Noa thật sự rất muốn nói hết toàn bộ chân tướng cho El biết, lột trần dáng vẻ xấu xí bên trong Lucas cho hắn nhìn thấy. Nhưng y hiện tại một không có bằng chứng, hai không có lý do chính đáng, ba không có thẩm quyền, dù có nói ra El cũng sẽ không tin. Hơn nữa tính cách của El ăn mềm không ăn cứng, càng cố gắng làm mạnh hắn sẽ chỉ càng thêm chán ghét mình.
Lucas cũng nhận ra Noa đang chuyển sang phương thức ôn hòa hơn, hơi cắn môi ủy khuất ôm chầm lấy cánh tay Lâm Mặc: "El, ngươi đừng nghe lời y! Ta rất ngoan ngoãn, có thể nấu ăn làm việc nhà, hơn nữa tinh thần lực của ta rất cao, sau này ngươi muốn bao nhiêu bộ cơ giáp ta đều làm cho ngươi hết!"
"Hắn chỉ đang diễn trò thôi!" Noa cắn răng nói, "Ngươi ở cùng với hắn, nhất định sẽ hối hận."
Lâm Mặc bị thái độ của nhân vật chính làm cho bối rối, suýt nữa hold không nổi. Ngọa tào, đây là nói thẳng không được nên chơi đánh bài tình cảm đi? Có điều nguyên chủ hiện tại là Lâm Mặc, dù cho Noa nói thế nào, cậu đương nhiên vẫn sẽ ưu tiên nam nhân nhà mình hơn. Dù hắn có là một tên biến thái thích chơi trò diễn kịch đi chăng nữa a...
Mà chẳng phải trong nguyên tác Noa cực kỳ thân thiết với Lucas sao, vì cái gì lại chuyển biến thái độ như vậy? Lâm Mặc cảm thấy có lẽ do hiệu ứng cánh bướm từ việc cậu làm nhiệm vụ gây ra, dù sao theo kịch bản Noa lần đầu gặp Lucas là tận năm ba, mà bởi vì do cậu nên ngay ngày đầu tiên vào trường hai người đã đụng độ nhau rồi.
Thế nhưng cậu còn chưa nghĩ ra được gì nhiều, Lucas đã bắt đầu rơm rớm nước mắt, ánh mắt nhìn cậu mang theo buồn bã đau xót. Lâm Mặc cảm thấy tim mình khẳng định tan chảy thành một bãi nước xuân rồi, tay không kiềm chế được ủng lấy hắn vào lồng ngực, ngoài miệng cằn nhằn: "Suốt ngày chỉ biết khóc, ta có bắt nạt ngươi sao? Đừng có khiến ta mất mặt như thế."
Noa nhìn thấy một màn này, trái tim lạnh lẽo như chìm xuống vực băng, giá lạnh như kim châm khiến y đau nhức không thôi.
Năm đó, vào kỷ niệm năm năm ngày cưới của hai người bọn họ, nhà Savador đã tổ chức một buổi tiệc chúc mừng. Khách khứa được mời đến rất đông, cảnh tượng náo nhiệt linh đình, ngay cả Noa lẫn El đều được may hẳn một bộ y phục không thua kém gì hôn lễ trước đó để mặt vào ngày này.
Đó lẽ ra là một ngày vui. Thế nhưng đa phần khách khứa chẳng qua là mối làm ăn với gia tộc Savador mới đến, còn tầng lớp thượng lưu chân chính thì chẳng có ai. Mẹ kế của y cùng em trai cũng đến, ngoài miệng là tặng quà chúc mừng, kỳ thực chính là muốn nhìn xem y sống tốt hay không để mà chế nhạo.
Nhờ vào hôn sự của Noa và El, gia tộc Hebrews phát triển nhanh vô cùng, đã có thể chen chân vào rìa ngoài giới quý tộc. Em trai cùng cha khác mẹ với y tinh thần lực không tồi, hiện tại còn trẻ đã là cơ giáp chế tạo sư cấp ba, tương lai tiềm năng không nhỏ, được nhiều alpha ngưỡng mộ theo đuổi. Noa càng nghe bọn họ khoe khoang, bề ngoài giữ cho chính mình vui vẻ, kỳ thực trong lòng vô cùng tủi thân. Sau khi kết hôn với El, y vẫn luôn ở nhà, so với em trai quả thật một trời một vực.
"Tháng sau em trai ngươi sẽ đính hôn với Warren bên gia tộc Carte, ngươi cũng nên đến chúc mừng. Hắn ta chưa tới ba mươi tuổi, đã có quân hàm sĩ quan rồi, ông nội hắn lại là trung tướng, tương lai hắn tiền đồ vô lượng. Gia tộc Carte thuộc tầng lớp thượng lưu cao cấp, khi ấy ngươi đừng có khiến nhà ta quá mất mặt. Đặc biệt là cái tên El kia, trông chừng cho kỹ đừng để hắn gây chuyện." Mẹ kế khinh khỉnh nói với y.
"Đúng vậy, Warren rất yêu thích ta, nhà Carte cũng thế. Anh ấy còn rất lãng mạn, thường xuyên tặng hoa tặng quà cho ta. Quả nhiên người trong giới thượng lưu chân chính vẫn khác với các loại thượng vàng hạ cám khác." Nói rồi em trai y còn thở dài, nhìn y tỏ vẻ thương cảm, ánh mắt lại mang đầy chế giễu.
"Vậy sao." Noa chỉ có thể nhẫn nhịn nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng điên cuồng phẫn nộ, nếu không phải nhờ có hôn sự của y, nhà bọn họ sao có thể tiến đến một bước này.
Lúc ấy Noa tuổi trẻ lại chưa thông hiểu nhiều điều, cho nên vẫn luôn cảm thấy bởi vì kết hôn với El nên mình mới phải hủy bỏ cả tương lai. Kỳ thực có lấy hay không, bằng vào tinh thần lực cấp B của mình, y cũng không trở thành cơ giáp chế tạo sư nổi. Omega ngoại trừ nghề này ra thì hầu như không kiếm được việc nào khác, chỉ có thể trông coi nhà cửa chăm sóc con cái mà thôi. Rõ ràng gia chủ Hebrews cũng thấy được điều đó, cho nên mới dùng Noa làm con tốt thí cho gia tộc.
Nhưng Noa khi ấy vẫn còn quá trẻ, chỉ mới hai mươi ba, lại đã quen nhẫn nhục chịu đựng, có suy nghĩ gì cũng giấu kín trong lòng không lên tiếng, dẫn đến cảm xúc ngày càng chồng chất khiến tinh thần tệ hại hơn, luôn suy nghĩ tiêu cực. Y cảm thấy tại sao mình lại thảm hại như thế, hy sinh hạnh phúc đời mình để đổi lấy vinh quang gia tộc lại chẳng nhận được sự cảm ơn nào.
Càng nghĩ càng buồn, cho nên lúc ở trong phòng thay đồ, Noa lặng lẽ bật khóc. Thỉnh thoảng y thường làm như vậy để giải tỏa bớt cảm xúc tiêu cực trong mình, sau khi khóc xong lại có thể mang lên một chiếc mặt nạ vô cảm.
Có điều lần này do y bất cẩn, quên khóa cửa trước khi vào, cho nên thời điểm El bước vào phòng liền trông thấy cảnh này. Đây là nhà hắn, tính tình hắn lại tự mãn kiêu ngạo, cho nên chẳng bao giờ biết gõ cửa trước là gì.
Nhìn thấy Noa khóc, hắn đầu tiên sửng sốt, sau đó nổi giận mắng: "Đây là ngày lễ kỷ niệm mà ngươi khóc cái gì!"
Dù đã kết hôn năm năm, Noa đối với El thân cận thì ít xa cách thì nhiều, trông thấy mặt hắn khó chịu liền tưởng rằng mình chọc giận hắn, vội vàng lau nước mắt đứng lên giải thích: "Ta chỉ là..."
Nào ngờ y chưa kịp nói xong, gương mặt đã sa vào lồng ngực đối phương, một tay của El quấn quanh y ôm thật chặt. Phía sau lưng có tiếng gọi của vài người: "El thiếu, cậu tìm thấy phu nhân chưa? Lễ sắp bắt đầu rồi." Tiếng bước chân lục tục bước tới, mãi khi El hô lên một tiếng "Biết rồi.", bọn họ mới rời đi.
"Đừng có để người khác thấy ngươi khóc, thật mất mặt." El ghét bỏ nói, sau đó buông tay ra.
Cuối cùng lễ kỷ niệm vẫn bị El hủy bỏ. Cha mẹ hắn chỉ cảm thấy con mình lại lên cơn càn quấy, khách khứa có chút khó chịu nhưng vẫn giả lả cười cho qua. Riêng Noa cho rằng hắn vì sĩ diện không muốn người khác biết hôn nhân của bọn họ không tốt đẹp như tưởng tượng nên mới cố tình làm vậy.
Dù sao lúc ấy lực đạo của El có hơi mạnh bạo, nên Noa không nghĩ hắn muốn an ủi, càng cho rằng hắn vì sĩ diện nên không muốn người khác nhìn thấy y khóc. Giọng nói của El lúc nào cũng hung hăng như thế, y nghĩ hắn khó chịu. Hơn nữa sau hôm đó El có chút trầm mặc tránh né y, nên y cho rằng hắn vẫn còn giận.
Bởi vì Noa chưa từng cho rằng El thích mình, cho nên y vẫn luôn hiểu nhầm El.
Kỳ thực El chỉ là loại người mạnh mồm mạnh miệng, nội tâm lại rất mềm mại, cố tình không biết cách dỗ người nên mới khiến y cho rằng hắn khó chịu. Hủy lễ kỷ niệm nói thế nào cũng ảnh hưởng đến quan hệ khách khứa, nhưng El bởi vì lo lắng cho y nên bất chấp đánh giá của người khác mà làm.
Ngày hôm nay Noa đứng đây, trông thấy cảnh tượng này, bất giác cảm thấy dường như quá khứ một lần nữa lặp lại.
Có điều hiện tại người ở trong lồng ngực kia không phải y, những lời nói đó cũng không dành cho y.
Hai mắt Noa có chút mờ mịt như bị một màn sương mù che mất. Người từng yêu y hơn cả sinh mệnh của mình, hắn vốn dĩ đã không còn.
Tiểu kịch trường:
Tiêu đề hôm nay: "Chủ tịch giả vờ thử lòng người yêu và cái kết bất ngờ - Đừng bao giờ xem thường người khác."