Lâm Mặc câm nín đứng trong phòng nhìn bộ hỉ phục đỏ thẫm, không biết nên dùng ngôn ngữ gì biểu thị tâm trạng của mình hiện tại.
"Đẹp không?" Bách Hiểu Minh gật gù tán thưởng, còn đưa ra nhận xét, "Tơ tằm thượng đẳng, thuốc nhuộm cao cấp, kiểu dáng cũng là loại được ưa chuộng nhất."
"Vương gia..." Mất một hồi lâu sau, Lâm Mặc mới bình tĩnh lại được lí nhí nói, "Đây là trang phục của nữ."
Cách đây nửa canh giờ trước, người bên tiệm may đến thông báo cho Diệu vương biết hỉ phục mà hắn đặt may đã hoàn thành. Lâm Mặc vốn dĩ cũng không để tâm lắm, thành thân đương nhiên phải có hỉ phục rồi. Thế nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện ra một sự thật kinh hoàng rằng y phục của Diệu vương vẫn là nam, nhưng của cậu là y phục dành cho nữ a!
"Đương nhiên là y phục nữ rồi a." Diệu vương hãy còn ngạc nhiên, sau đó mới sực nhớ ra Lâm Mặc của hắn từ nhỏ đã không được giáo dục đàng hoàng, vội vàng giải thích.
Đây là một thế giới hư cấu ảo tưởng, cho nên có những phong tục tập quán giống với triều đại phong kiến ở thế giới của cậu, nhưng cũng có những thứ lại hoàn toàn khác. Ví dụ như vấn đề hỉ phục chẳng hạn.
"Theo tục truyền, thần lương duyên tay trái cầm chỉ đen, tay phải cầm chỉ đỏ, mỗi khi có ai thành thân liền dùng hai sợi chỉ nối họ với nhau. Có điều người ta bảo rằng thần lương duyên mắt kém, thường hay nối nhầm, mà những cuộc hôn nhân đó sẽ tan rã không kéo dài được. Vì thế vào ngày thành thân, nam phải mặc hỉ phục màu đen, nữ phải mặc hỉ phục đỏ để thần nhìn rõ mà se duyên."
"Vậy thì cũng không nhất thiết mặc y phục nữ a..."
"Ngốc nghếch." Diệu vương xoa xoa đầu cậu, "Thần lương duyên trước nay chỉ se duyên nam nữ thôi, nếu ngươi không mặc hỉ phục nữ, thần sẽ cho rằng người không phải tân nương, rồi sau đó chẳng may se duyên ta với một nữ nhân khác thì sao?"
Là một người con lớn lên ở thời đại công nghệ thông tin, Lâm Mặc cảm thấy bản thân thật khó chấp nhận loại chuyện hoang đường này. Nếu hôn nhân có tan rã, ấy cũng là vì tình cảm không còn, hoặc do lỗi từ hai phía, chứ nào có cái lý do vì thần lương duyên nối nhầm tơ tình duyên với người khác. Giả như cùng người khác lại tan rã không vui, như vậy còn có thể nói là do thần lương duyên se nhầm tiếp sao?
Bất quá Lâm Mặc hiểu đạo lý nhập gia tùy tục, dù trong lòng phun tào vô số lần vẫn phải mặt liệt gật gật đầu chấp nhận mặc bộ quần áo này. May thay ở đây không có tập tục đội khăn che mặt gì đó, bằng không cậu sẽ phải còn xấu hổ thêm gấp vạn lần.
Tuy hỉ phục đỏ thẫm làm theo kiểu dáng của nữ, nhưng vì người mặc là nam thợ may vẫn phải chỉnh sửa lại một số chi tiết, ví dụ như nới rộng vai cùng thắt lưng, chiều dài tà áo cũng tăng thêm,... Cho nên thoạt nhìn liền biết là y phục nữ nhân, nhưng lúc mặc vào không đến nỗi diêm dúa không phù hợp.
Mặc dù cơ thể hai người từ trên xuống dưới đều đã nhìn thấy, Lâm Mặc vẫn không quen cởi đồ trước mặt nam nhân, đại khái là bởi vì ánh mắt nóng bỏng quá mức đó đi? Cậu cầm hỉ phục đi ra phía sau tấm màn tự mình thay đồ, trong lúc đó còn không quên chú ý xem Diệu vương có tập kích bất ngờ không. Do chức nghiệp ám vệ, động tác của Lâm Mặc vẫn luôn nhanh nhẹn gọn gàng không dư thừa, vì thế mất không lâu liền đã thay xong.
Người vừa bước ra, Bách Hiểu Minh chỉ nhìn thấy trước mắt một trận kinh diễm. Y phục đỏ thẫm càng làm nổi bật làn da trắng của cậu, tóc đen dài xõa xuống hai vai, lại dùng một dây lụa trắng tùy tiện buộc lại. Gương mặt Lâm Mặc không nhọn và nhỏ như mặt nữ nhân, trái lại là một sự kết hợp giữa khung xương cứng rắn cùng những đường nét mềm mại hài hòa, khiến cậu mặc bộ y phục này vừa không nữ khí, lại không hề có chút kệch cỡm nào. Môi nhỏ nhưng thịt đầy đặn, bờ môi phơn phớt hơi đỏ hồng. Sống mũi cao và thẳng, có chút hếch lên tạo ra loại cảm giác thanh cao kiêu ngạo. Hai mắt không to không nhỏ, đuôi mắt hẹp dài, đồng tử linh hoạt sóng sánh như có nước, lông mi dày lại cong hơi chớp vài cái liền như từng chiếc lông vũ gãi lên gãi xuống vào tim người khác.
Thật sự quá mê người rồi... Bách Hiểu Minh nhìn đến bần thần, trong lòng vừa kiêu ngạo ám vệ nhà mình chính là xinh đẹp như thế, lại vừa hơi phiền muộn không muốn cậu mang bộ dạng này ra ngoài gặp người. Nghĩ đến trong hôn lễ sẽ có ít nhất vài trăm khách nhân khác nhìn thấy dáng vẻ câu nhân này của cậu, hắn chỉ hận không thể đuổi toàn bộ bọn họ về.
Lâm Mặc vừa thay xong, chỉ nhìn hai giây liền lập tức vèo một cái thay lại bộ đồ cũ. Diệu vương vẫn còn chưa kịp nhìn cho no mắt, chỉ mới thấy sững sờ trước bóng dáng xinh đẹp của người nào đó, liền đã phát hiện đối phương thay về một thân trang phục ngày thường rồi. Hắn bất mãn nói: "Ta còn chưa kịp nhìn xong đâu."
Lâm Mặc khinh thường trong lòng nghĩ, đừng cho rằng cậu không phát hiện ra ánh mắt hắn lóe sáng cỡ nào khi nhìn thấy cậu bước ra sau bức màn. Chết tiệt, lúc đó thật có cảm giác nếu không mau chạy trốn liền sẽ bị đè xuống ăn thịt ngay lập tức. Vì thế cậu vẫn quyết nghe theo bản năng, không dám chần chừ thay đồ ra.
"Hỉ phục là để mặc trong ngày thành thân, nếu làm bẩn hay rách mất thì sẽ không may mắn." Cậu cố gắng tìm từ ngữ uyển chuyển để nói cho hắn hiểu "nếu chơi hỉ phục cosplay lúc này thì đến lúc đám cưới chỉ có nước trần truồng thôi".
Diệu vương cũng không phải người không biết thời thế, hiểu rõ lúc này không phải lúc thích hợp, hận đến giậm chân giậm cẳng trong lòng không thôi. Nếu biết trước cậu mặc hỉ phục vào mê người đến như vậy, hắn nhất định dù có tò mò bao nhiêu cũng sẽ không kêu cậu mặc thử a! Bây giờ hình ảnh đó đã lỡ in vào lòng, từ đây đến hôn lễ còn những ba ngày, hắn làm sao chịu nổi!
Đáng lẽ nên may hai bộ, một bộ mặc làm lễ một bộ dùng ở nhà! Bách Hiểu Minh nảy ra chủ ý này, quyết tâm ngay chiều nay phải kêu bên phường may gấp rút làm ra thêm một bộ như thế, sau này mỗi ngày đều bắt cậu mặc. Hắn muốn mỗi ngày đều chính là hôn lễ của mình!
"Ngài không thử sao?" Lâm Mặc tò mò nhìn bộ hỉ phục nam màu đen đặt song song bên cạnh, ánh mắt lén lút đánh giá Diệu vương nếu mặc bộ này sẽ trông ra sao.
"Không cần thiết, ta mặc gì cũng đều đẹp cả." Bách Hiểu Minh hừ lạnh, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Bởi vì người nào đó sinh ra đã sở hữu một gương mặt điên đảo chúng sinh, lại còn có một thân hình không khác gì giá treo đồ, cho nên Diệu vương đích xác có tư cách nói ra câu này.
Nếu Lâm Mặc mặc hỉ phục, hắn may ra còn có hứng cùng mặc. Bất quá nếu cậu đã cởi ra, hắn còn mặc thử để làm gì. Dù sao số may khẳng định chính xác, đây là phường may nổi tiếng nhất cả Hoài Lạc này, khách hàng còn là vương gia, lão bản nhất định không dám sai sót.
Hơn nữa có một điều Bách Hiểu Minh vẫn luôn giấu kín, đó chính là khi hắn còn nhỏ bởi vì dung mạo này, mỗi khi mặc y phục đẹp đẽ hoa lệ vào đều dẫn nhân chú mục, trong số những tầm mắt ấy có nhiều kẻ ý đồ dơ bẩn khiến hắn chán ghét không thôi. Tuy sau này lớn lên đã xử lý những kẻ ghê tởm ấy, có điều bóng ma lúc nhỏ vẫn khiến hắn chán ghét mặc những bộ y phục quá cầu kỳ. Đó cũng là lý do vì sao thân làm vương gia, y phục của Diệu vương lại vô cùng đơn giản, ngoại trừ lễ phục mặc trong những trường hợp đặc biệt ra thì những bộ còn lại đều là loại cơ bản nhất.
Nhận ra nam nhân cũng không thích thú với việc tự mình thử đồ, Lâm Mặc liền không nhắc tới nữa. Mặc dù có hơi oán giận không công bằng, bất quá nghĩ tới ngày thành thân không phải sẽ được thấy sao? Lúc ấy muốn ngắm bao lâu chẳng được.
Lâm Mặc: "Còn ba ngày nữa là tới hôn lễ rồi, thật phấn khích!"
419: [Còn ba ngày nữa thế giới sụp rồi, ha ha.]
Lâm Mặc: "... Tôi có chút hoài nghi."
419: [Hoài nghi cái gì?]
Lâm Mặc: "Trước đó cậu đã bảo ý chí thế giới tuyệt đối không cho chuyện này xảy ra, cũng bảo sẽ giúp tôi nghĩ cách. Nhưng tới bây giờ Diệu vương vẫn chưa có dấu hiệu gì muốn hủy hôn cả."
419: [Ha hả, hôn lễ bị hủy bỏ sẽ là chuyện đương nhiên. Cậu cứ yên tâm tận hưởng những giây phút còn lại đi.]
Lâm Mặc:... Nghe cứ như bị trù ẻo sắp chết vậy.
Có điều 419 nếu đã không nói, Lâm Mặc liền không tốn công đi đoán nữa. Ba ngày nói nhanh thì nhanh, ví như Lâm Mặc còn ngơ ngơ ngác ngác đã phát hiện đến lúc làm lễ rồi, mà nói chậm thì cũng chậm, ví như Diệu vương vẫn luôn đếm từng giây từng phút chỉ mong nó sớm diễn ra mà thôi.
Theo tập tục nơi này, trước khi thành hôn nam nữ không thể gặp nhau. Nhưng Bách Hiểu Minh làm gì chịu đựng rời khỏi ái nhân lâu được như vậy, hắn bất chấp khuyên răn của mọi người mà dính chặt lấy cậu không buông. Mãi đến khi hôm sau diễn ra hôn lễ, thì tối hôm trước hắn mới quyến luyến đồng ý cho phép cậu qua đêm mà không có mình ở nơi khác một lần.
Diệu vương tiết tháo có thể thiếu, nhưng tiền thì không. Ngoại trừ một cái vương phủ to đến đi bộ mỏi chân ra, hắn còn sở hữu vài biệt viện khác rải rác khắp Hoài Lạc. Nơi này tân lang không cưỡi ngựa đến đón tân nương, mà tân nương phải ngồi kiệu đi đến nhà tân lang, cũng vì thế Diệu vương dẫu không muốn vẫn phải tạm thời để Lâm Mặc rời đi. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn làm ám vệ cho hắn, đương nhiên làm gì có sản nghiệp riêng nào. Bất quá đã công bố bên ngoài Lâm Mặc chính là nhi tử thất lạc của Lâm gia, nói thế nào cũng là một thiếu gia, Bách Hiểu Minh thuận tay chuyển nhượng quyền sở hữu vài căn biệt viện cùng một số sản nghiệp của mình cho cậu.
Có điều hắn vẫn im lặng giữ bí mật không nói, mà Lâm Mặc cũng không ngờ tới hiện tại bản thân đã thành công thoát giai cấp vô sản bước lên tư sản, hãy còn trầm trồ khi bước vào biệt viện.
"Lâm công tử, ngày mai phải khởi hành từ sớm, ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm lấy sức." Một gã thuộc hạ đứng ra cung kính dạ thưa với Lâm Mặc.
"Ân." Lâm Mặc chỉ hiếu kỳ lúc đầu, sau khi lướt nhanh một vòng quanh biệt viện liền mất hứng thú, quay về phòng ngủ.
Biệt viện đã bỏ hoang nhiều năm không ai ở, nhưng người hầu vẫn hàng ngày quét dọn, hơn nữa Diệu vương sợ cậu ngủ không ngon liền mang rất nhiều giường nệm từ bên vương phủ qua, thành ra thời điểm cậu bước vào phòng liền thấy phòng ngủ được trang hoàng kỳ công vô cùng, nhất thời dở khóc dở cười. Rõ ràng chỉ ngủ lại một đêm để hoàn thành đúng thủ tục, về sau nói không chừng không có cơ hội đến nữa, thế nhưng lại bỏ công chăm chút phòng ngủ như vậy, thật đúng là hắn sủng cậu quá mức rồi. Thân làm ám vệ ba ngày ba đêm không ngủ, hoặc ngủ trên cành cây chơi vơi còn an ổn được, nào có phải công tử ăn trắng mặt trơn không chịu được khổ đâu chứ. Bất quá nếu hắn đã sủng, như vậy cậu liền không do dự mà nhận lấy vậy.
Bách Hiểu Minh ở lại vương phủ, trong lòng bồn chồn không thôi, đi qua đi lại trước thư án không biết bao nhiêu lần. Lục Thanh Lục Mậu nhìn đến hoa cả mắt, cuối cùng sau bao nhiêu lần ngầm trao đổi bằng ánh mắt, Lục Thanh vẫn phải đứng ra cắn răng khuyên can: "Vương gia, trời cũng không còn sớm. Ngày mai là ngày vui, ngài nên giữ gìn sức khỏe."
"Lục Thanh ngươi nói xem, liệu Lâm Mặc có khó chịu không? Có ngủ không quen không?" Bách Hiểu Minh sốt ruột nhìn ra ngoài trời, chỉ hận không thể ngay lập tức kéo mặt trời lên.
Lục Thanh cùng Lục Mậu liếc mắt nhìn nhau, hắc tuyến không ngừng rơi xuống trán. Trước khi gặp vương gia Lâm Mặc có thể sống tốt được, như vậy thiếu hắn có một ngày thì làm gì chết nổi đâu cơ chứ. Huống hồ xung quanh cậu cũng không thiếu người hầu kẻ hạ, có ai dám đối xử không cung kính không lễ độ với vương phi tương lai.
Hơn nữa nhìn cảnh tượng này, người khó chịu ngủ không quen phải là Diệu vương mới đúng...
"Không được! Ta phải đi xem!"
"Vương gia!" Lục Thanh suýt chút nữa ngã nhào, hắn cùng Lục Mậu lao lên phía trước chặn Diệu vương lại, "Trước hôn lễ gặp mặt là tối kỵ! Chỉ cần qua đêm nay ngài liền nhìn thấy Lâm công tử, không nên vì một phút bốc đồng mà phá hỏng."
Diệu vương nhíu mày, rốt cuộc vẫn nhẫn được, quay lưng bước về phòng. Lục Thanh Lục Mậu dùng hết sức lực mới cản được chủ tử của mình, nhìn thấy hắn vào phòng rồi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ mới một đêm không ở bên nhau, vương gia đã gấp thành bộ dạng này. Nếu sau này không có Lâm công tử ở bên, không biết hắn sẽ thành ra thế nào nữa.
*****
"Lâm công tử, ngài đã dậy chưa?"
Bên ngoài phòng vang lên vài tiếng đập cửa đều đặn theo quy luật, kèm theo đó là giọng nữ tử nhỏ nhẹ hỏi. Lâm Mặc ngủ không sâu, giác quan ám vệ nhạy bén, cơ hồ thời điểm nghe tiếng bước chân lại gần đã mở mắt, vì vậy lúc này vô cùng tỉnh táo.
"Ta dậy rồi."
"Có thể cho phép nô tì vào sửa soạn cho công tử không?"
"Ân, vào đi."
Cửa mở, hai nữ hầu một bà mai tiến vào, một người cầm theo khay thức ăn, hai người kia cầm phục sức cùng hỉ phục của cậu, bà mai vừa dọn bàn vừa đứng chỉ đạo: "Đặt cái này ở... Ngươi đi sang kia..."
Lâm Mặc mở to mắt nhìn đám người hầu bận rộn tới lui liên tục, nói thế nào cũng là lần đầu tiên kết hôn, cậu không rõ quy tắc nơi này thế nào nữa. Bà mai nhìn Lâm Mặc, nở nụ cười tủm tỉm: "Mời Lâm công tử thay đồ."
"Đợi ăn xong rồi thay được không?" Cậu nhìn bộ hỉ phục tinh xảo, có chút không đành lòng nếu lỡ tay để lại vết ố trên đó.
"Ăn xong người sẽ to ra, mặc quần áo không vừa nữa." Bà mai vừa nói, vừa vẫy tay, "A Châu A Phượng, mau giúp Lâm công tử thay đồ!"
"Đừng! Ta... ta tự làm là được..." Lâm Mặc nghĩ tới viễn cảnh mình trần như nhộng, hai nữ hầu tự tay thay đồ cho mặt liền đỏ bừng, dùng tốc độ sét đánh cầm y phục chạy ra sau bức màn phong, chưa tới một phút đã bước ra.
Bât quá do làm vội, quần áo vẫn có vài chỗ xốc xếch. Bà mai đương nhiên không chấp nhận, rốt cuộc Lâm Mặc vẫn phải để hai nữ hầu kia chỉnh trang lại. Dù sao cũng tốt hơn là trong tình trạng thân không một mảnh vải đi.
"Lâm công tử cẩn thận, ngồi xuống đây..." Bà mai tự mình nâng vạt váy, dìu cậu đến bên bàn, khiến cho Lâm Mặc cảm giác bản thân như một tiểu thư nhược kiều vô cùng.
"Ách, hình như có hơi nhiều quá đi?" Lâm Mặc trố mắt nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn đủ cho ba người ăn, cảm thấy dù bản thân có lang thôn hổ yết thế nào cũng không nuốt hết.
"Phải ăn thật nhiều thật no, thì đến lúc làm lễ xong mới không đói. Cả ngày hôm nay ngài chỉ ăn được một bữa thôi." Bà mai giải thích.
Lâm Mặc nghiêng tai lắng nghe, đại khái hiểu được tân nương trước khi lên kiệu hoa đều phải ăn thật no cả. Nguyên nhân thì có hai cái. Thứ nhất là do hôn lễ diễn ra từ sáng tới tối, tân nương vất vả cả ngày sẽ không có thời gian ăn uống. Thứ hai là vì xuất phát từ phép tắc, tiểu thư khuê các không thể ăn như các bà bán cá được, mà phải thật nhỏ nhẹ từ tốn, ăn thật ít. Nhưng thời buổi nào vẫn luôn có kẻ cật hóa, các vị tiểu thư một khi đối diện với bàn thức ăn rồi làm sao còn kiềm lòng nỗi. Cũng vì thế không chỉ riêng tân nương, tất cả các thiếu nữ trước khi đi dự tiệc đều bị ép ăn thật no để đến lúc ấy không có cách nào ăn thêm cái gì nữa.
Tuy Lâm Mặc không phải nữ nhân, nhưng bà mai từ trước đến nay đã bao giờ làm lễ cho nam nhân với nam nhân đâu a, vì thế vẫn dùng phương pháp như mọi khi vẫn làm.
Trong lúc Lâm Mặc thong thả dùng bữa, những người kia lại bận rộn làm tóc cho cậu, động tác nhẹ nhàng không hề gây ảnh hưởng đến người được làm kia. Thời điểm cậu ăn xong ngẩng đầu lên, tóc cũng đã làm xong rồi.
"Chỉ còn cần rửa mặt rồi trang điểm nữa là xong."
Nghe tới hai từ "trang điểm", Lâm Mặc hoảng hốt không thôi: "Ta không làm!"
Bắt cậu phải đánh phấn thật trắng, xong lại còn sơn môi cho đỏ vào, có chết Lâm Mặc cũng không làm. Cậu là gay, nhưng cậu vẫn là nam nhân a! Nghĩ tới viễn cảnh bản thân mình quẹt đủ loại màu lên mặt, cậu đã sởn cả da gà rồi.
"Nhưng mà..." Bà mai còn đang nhăn nhó suy nghĩ, tìm cách thuyết phục Lâm Mặc, bất quá nữ hầu bên cạnh nhắc nhở sắp tới giờ lành, bà liền cắn răng bỏ qua. Vị Lâm công tử này là nam, có lẽ không trang điểm cũng không sao.
Hai nữ hầu lại mang đến một thau nước ấm cho Lâm Mặc rửa mặt. Xong xuôi mọi chuyện, Lâm Mặc ngỏ ý muốn xem thử mình trông như thế nào, lại bị bà mai một lần nữa từ chối: "Không được! Diện mạo của tân nương chỉ có phu quân của nàng ta mới được nhìn thấy đầu tiên mà thôi! Cho dù ngài tự nhìn cũng không được!"
"... Chẳng phải các ngươi đều nhìn thấy hết rồi sao?"
"Chúng ta là nữ nhân, nhìn cũng không sao. Nhưng mà những nam nhân khác đều không được cho phép!"
Lâm Mặc cảm thấy cãi nhau loại vấn đề này thật sự không có ý nghĩa, hơn nữa cậu không quá tò mò về dung mạo của mình, nên biết cậu biến thành một xác chết hư thối vẫn có kẻ nào đó cương được thì dù hiện tại cậu có xấu ma chê quỷ hờn đi chăng nữa đối phương vẫn sẽ nhìn ra mỹ nhân mà thôi.
"Lâm công tử, ngài mau theo chúng ta lên kiệu."
Quả nhiên đúng như lời bà mai nói, trên đường cậu đi đều không gặp phải bóng dáng một người hầu nam nào. Ngay cả cỗ kiệu cũng để ở ngoài cửa, không thấy kiệu phu đâu.
"Sau khi ngài lên kiệu, kiệu phu sẽ khiêng kiệu đến trước vương phủ. Ngài chỉ cần chờ đến khi vương gia làm người đầu tiên mở rèm xe ra, đỡ ngài xuống kiệu, sau đó những chuyện khác đều không cần phải lo nữa."
Quy củ kết hôn phần lớn cũng chỉ rườm rà ở giai đoạn đầu, ở thế giới này tân lang sẽ không đến rước tân nương mà sẽ chờ trước cổng nhà, còn tân nương thì ngồi kiệu đưa tới. Sau khi xong được bước đó, khúc sau cũng chỉ còn có mỗi bái thiên địa, bái xong liền chính thức nên vợ nên chồng. Lúc ấy đến lượt tiệc rượu, khách khứa ăn ăn uống uống, tân lang thì đi mừng khách, tân nương thì ngồi chờ trong phòng, đại khái không khác biệt lắm với thế giới của cậu.
Cuối cùng tất nhiên là màn động phòng. Bất quá Lâm Mặc cảm thấy bọn họ đều làm ngược cả rồi, phòng động đều đã động, nhìn nhau cũng đến chai cả mặt, đến bây giờ mới làm lễ thành thân.
Hỉ phục có chút vướng víu, may mà bên trong kiệu hoa đủ rộng rãi, cho nên Lâm Mặc không đến nỗi khó chịu. Hơn nữa Diệu vương lo ngại người yêu chịu khổ, đã sai người đặt sẵn khối băng bên trong đó, đảm bảo Lâm Mặc không phải chịu chút nóng bức nào. trong kiệu còn đặt vài ba khối điểm tâm lót dạ, tất nhiên sau khi giải quyết xong bữa sáng thì Lâm Mặc cảm thấy cậu chẳng nuốt nổi thứ gì nữa rồi.
Đợi tầm vài phút, kiệu hơi rung rinh rồi nâng dậy, chứng tỏ kiệu phu đã đến. Những kiệu phu này tay nghề không tồi, đi đều đặn như một, Lâm Mặc ngồi bên trong gần như không cảm nhận bất cứ xốc nảy gì.
Cậu chán chường nằm dài ra trong xe bất chấp hình tượng, thầm nghĩ từ đây đến vương phủ nếu đi tốc độ này cũng phải mất tầm nửa canh giờ, liền nhắm mắt lại ngưng thần, một hồi sau thì ngủ lúc nào không hay.
Lần tỉnh dậy sau đó, là bởi vì thông báo nhiệm vụ từ 419: [Đinh! Nhiệm vụ chính 25: Bị Thần vương bắt cóc | Thời hạn:... | Phần thưởng:...]
Tưởng đâu bản thân ngủ mê nghe lầm, Lâm Mặc ngoáy ngoáy tai: "Cậu nói cái gì?"
[Tôi bảo, nhiệm vụ của cậu là để cho Thần vương bắt cóc.]
"... Vì cái gì?"
[Chứ chẳng lẽ cậu định kết hôn thật. Hơn nữa đây là tình tiết có trong nguyên tác, sẽ không làm lệch kịch bản.]
Lâm Mặc thật muốn ngửa đầu lên trời hét một tiếng thật to bày tỏ nỗi lòng. Đây đúng là tình tiết có trong nguyên tác, nhưng cũng phải mấy năm nữa mới xảy ra a! Sau khi Diệu vương kết hôn cùng Cẩm Mân quận chúa ngược tâm Thập Nhất lên xuống một hồi, thậm chí Cẩm Mân quận chúa đã hoài thai sinh ra một nhi tử, rốt cuộc Thập Nhất bị Thần vương bắt cóc.
Thần vương bằng cách nào đó biết được bên người Diệu vương có một ám vệ theo y nhiều năm, dùng sức chín trâu hai hổ nhân lúc Thập Nhất bị thương khi đang làm nhiệm vụ mà bắt cóc hắn về, dùng đủ mọi loại điều kiện dụ dỗ hắn giết chết Diệu vương. Bởi vì lúc này Cẩm Mân quận chúa đã sinh được nhi tử, nếu Diệu vương chết đi toàn bộ tài sản sẽ thuộc về con của y, mà Thần vương có thể dựa vào đó gom toàn bộ về tay mình. Thế nhưng Thập Nhất quá sức ngoan cố, thà chết không phản bội vương gia, Thần vương không có cách nào thay đổi ý chí của hắn, liền tức giận cho người Vô Diện đoàn dùng hình.
Nói về Vô Diện đoàn, đây là một nhóm các tử sĩ sẵn lòng liều chết vì Thần vương. Độ trung thành của bọn họ là tuyệt đối, hơn nữa võ công cao thâm, thủ đoạn cũng không ít, Thập Nhất dưới tay bọn họ ăn không ít khổ. Theo lý thuyết không dễ dàng gì đào tạo ra người như thế, mà thực tế Thần vương cũng không dùng biện pháp thông thường. Y có quen biết một tên cổ sư, dùng cổ khống chế tâm trí những người trong Vô Diện đoàn, biến bọn họ thành những con rối sống một lòng một dạ phục vụ cho mình.
Kế tiếp sau đó, ha hả... Là một màn tiểu thụ bị đánh đập tơi tả dùng đủ mọi loại biện pháp dằn vặt thân xác lẫn tâm hồn. Dường như tác giả mẹ ghẻ có thù oán với Thập Nhất hay sao, truyện càng về sau thì các loại biện pháp hành hạ càng đa dạng, Lâm Mặc chỉ đọc thôi cũng đã thấy đau rồi nói gì trực tiếp thụ hình.
Bị đánh lâu như vậy, Thập Nhất vẫn chưa từng một lần yếu lòng, Thần vương cảm thấy hắn không dụ dỗ được, đã định ra tay giết chết. Bất quá vào giây phút sống còn đó, cổ sư thông báo cho Thần vương biết gã vừa luyện xong một cổ trùng, bọn họ liền trực tiếp hạ cổ Thập Nhất. Thập Nhất chịu qua nổi đau tan xương róc thịt, rốt cuộc thành công bị cổ trùng kiểm soát tâm trí, trở thành con rối của Thần vương.
Thần vương bày mưu kế ra lệnh Thập Nhất dẫn dụ Diệu vương ra, sau đó ra tay ám sát y. Đáng tiếc kế hoạch chỉ được nửa đường thì thất bại, Diệu vương nhận ra có chuyện không ổn đã lập tức đánh trả, Thần vương liền triển khai kế hoạch dự phòng, cho sát thủ từ xa bắn tên giết chết y.
Và kỳ tích xảy ra, hay như Lâm Mặc thích gọi bằng từ ngữ khác, máu chó đã xảy ra. Thập Nhất vốn bị điều khiển bởi cổ trùng không biết bằng cách nào đó ngay tại thời khắc mấu chốt tỉnh táo lại, theo bản năng thân thể đỡ mũi tên thay Diệu vương, nói lắp bắp được thêm vài câu thì chết. Nội dung sau đó sơ lược kể về việc Diệu vương thu thập Thần vương ra sau, cuối cùng kết thúc bằng hình ảnh ngôi mộ của Thập Nhất.
Chấm hết. Không còn gì hơn. Thậm chí chẳng ai biết rốt cuộc Diệu vương có thật sự yêu Thập Nhất không, có hối hận hay không. Thật đúng là một cặp tra công tiện thụ chung thủy với thuộc tính của mình từ đầu đến cuối truyện quyết không thay đổi.
Nhưng tất cả những thứ này đều xảy ra ở mấy năm nữa! Không phải lúc này! Diệu vương có kết hôn với Cẩm Mân quận chúa đâu, lại càng không có nhi tử nào, hắn chết thì Thần vương có ích lợi gì!
[Ý chí thế giới khi cảm thấy kịch bản của mình bị đe dọa, có quyền đẩy nhanh hoặc làm chậm lại tiến độ.]
Lâm Mặc còn chưa giải quyết xong mối ngổn ngang trong đầu mình, bên ngoài đã vang lên tiếng leng keng của đao kiếm, sau đó cỗ kiệu mạnh bạo rơi xuống, giống như cả bốn kiệu phu đồng loạt buông tay.
"Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, không nhất thiết phải tồn tại nữa." Một giọng nói xa lạ Lâm Mặc chưa từng nghe qua bao giờ, lại khiến cho cậu run rẩy, giống như cảm giác được nguy cơ.
"419, tôi ngủ bao lâu rồi."
[Tầm một canh giờ đi.]
Từ đây đến vương phủ dù đi chậm thế nào cũng chỉ tối đa nửa canh giờ, đằng này kiệu đã đi những một canh giờ, chứng tỏ kiệu phu không hề đi đến vương phủ.
Mà cậu, rõ ràng tính cảnh giác vô cùng cao, lại dễ dàng ngủ say, thậm chí người bên ngoài mang mình đi nơi khác cũng không nhận ra.
Lâm Mặc không ngốc, tự nhiên liền hiểu ra bản thân bị đánh thuốc mê, còn kiệu phu có lẽ ngay từ đầu đã bị đánh tráo thành người khác, sau khi thành công bắt cóc cậu xong thì bị đối phương giết người diệt khẩu.
"Tại sao cậu không gọi tôi dậy?"
[Dù sao cũng phải làm nhiệm vụ, chi bằng cứ để cậu ngủ còn hơn.] 419 tuy rất tin tưởng Lâm Mặc, nhưng nó là hệ thống, trải qua quá trình phân tích nó vẫn cảm thấy không nói cho Lâm mặc biết về nhiệm vụ trước đó sẽ tốt hơn.
Nhân loại rất cảm tính a. Ai biết được Lâm Mặc có đột nhiên đổi ý bỏ trốn không chứ.
Bên ngoài lại có tiếng xì xào, Lâm Mặc cố dỏng tai lên nghe. Tuy nhiệm vụ nói rằng cậu phải bị Thần vương bắt cóc, nhưng từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa hề nghe thấy tiếng Thần vương, 419 vẫn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành, chứng tỏ đám người này chỉ là thuộc hạ của Thần vương thôi. Đến khi cậu bị mang tới chỗ Thần vương, nhiệm vụ mới xem như làm xong.
Lúc này đây nếu xông ra bỏ trốn, có lẽ cậu vẫn có thể thành công thoát khỏi. Thế nhưng Lâm Mặc không làm vậy. Cậu chỉ nắm chặt ống tay áo, hai hàng mi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm xuống dưới.
Có lẽ... cũng sắp đến lúc chào tạm biệt rồi.
Cậu cứ tưởng mình ít nhất còn có thể ở bên hắn thêm vài ba năm, lại không ngờ vì kịch bản sai lệch, ý chí thế giới quyết định đẩy nhanh tiến độ lên.
Rèm kiệu bị xốc lên, một tấm mặt nạ trắng xuất hiện ngay trước mặt Lâm Mặc. Đối phương ra tay nhanh chuẩn, Lâm Mặc thậm chí không cần giả vờ, chưa kịp làm gì đã bị đánh ngất.
*****
Giữa một mảnh tối tăm, tiếng nước tí tách rơi phá lệ rõ ràng, vang dội đến tận sâu trong trí óc của Lâm Mặc. Hai mắt cậu mơ màng mở ra, đầu hãy còn đau như búa bổ, cảnh tượng trước mắt mờ nhạt vô cùng.
"Ngô..." Cậu hơi há miệng, tiếng rên rỉ theo bản năng liền phát ra.
Mất một hồi lâu sau, Lâm Mặc mới nhận rõ tình huống hiện tại của bản thân. Cậu đang ở trong một gian phòng giam tối tăm, hai tay bị xích sắt trói ngược ra phía sau đưa lên cao, khiến cho bản thân phải duy trì tư thế quỳ gối. Hai đầu gối ẩn ẩn đau, chứng tỏ thời gian cậu hôn mê cũng không ít.
Cậu vẫn mặc bộ hỉ phục đỏ, mái tóc vốn dĩ búi lên gọn gàng giờ đây tung sổ nhiều nơi, sợi đen rũ rượi xõa xuống, tình cảnh nhếch nhác vô cùng. Bất quá Lâm Mặc lúc này làm gì còn quan tâm hình tượng xấu đẹp, miên man suy nghĩ tình cảnh của mình lúc này có bao nhiêu bi thảm.
Một lát sau, từ bên ngoài bước vào một người. Do ánh mắt quen với bóng tối đột nhiên gặp sáng, Lâm Mặc có hơi nheo lại. Bất quá rất nhanh sau đó cửa liền đóng sầm, cậu một lần nữa bị bóng tối bủa vây đến ngộp thở.
Bước chân người kia nhẹ như không có, Lâm Mặc không thấy rõ diện mạo đối phương, dù dùng hết ngũ quan cũng chỉ phán đoán được y đang đứng đâu mà thôi. Bất quá dựa theo những gì cậu cảm nhận được, đây hẳn không phải Thần vương.
"Tỉnh rồi sao?" Người đối diện cúi người xuống cho ngang bằng với Lâm Mặc, giọng nói không nghe rõ vui buồn.
Lâm Mặc thầm nghĩ bản thân có lẽ nên diễn cảnh tinh thần bất khuất thà chịu nhục vẫn không phản chủ chăng, có điều cậu còn chưa kịp làm ra hành động gì, bàn tay của đối phương đã nắm lấy cằm cậu.
"Tôi vẫn luôn tưởng tượng, sẽ có một ngày có thể nhìn em từ góc độ này." Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần hơi khàn, "Nhưng điều đó không có khả năng."
"Ngươi...!" Lâm Mặc mở to mắt, không thể tin nổi, "Làm sao ngươi..."
"Làm sao tôi trốn tránh sự truy sát của Diệp Cẩm Thần cùng chủ thần? Hay tại sao tôi chưa chết?" Ngón tay của đối phương chậm rãi sờ lên môi Lâm Mặc, hơi dùng lực miết nhẹ, "Thật mềm." Y thở dài.
"Chúng ta có quen biết nhau sao?" Đến lúc này Lâm Mặc không thể không thắc mắc, nghe giọng điệu của virus, dường như hai người không phải chưa từng gặp nhau. Cậu im lặng không dấu vết cố gắng thoát khỏi bàn tay kia, "Vì cái gì ngươi luôn phải bám theo ta? Tại sao ngươi muốn giết hắn?"
Hắn ở đây là ai, cả Lâm Mặc lẫn virus đều biết rõ.
"Tại sao tôi muốn giết Hạ Duệ ư? Đây là một câu chuyện dài." Y thở hắt ra một hơi, thật sự giống như đang cố gắng hồi tưởng, "Còn vì sao tôi bám theo em, Lâm Mặc, tôi vẫn luôn bám theo em."
"Từ lúc hai ta còn nhỏ, cho đến khi lớn lên, mọi thứ lẽ ra vẫn sẽ tốt đẹp... nếu như không có hắn!" Nói đến đây trong lời nói của y đã mang theo sát khí.
"Ta không biết ngươi." Lâm Mặc hoàn toàn không hiểu y đang nói gì, "Trước khi ngươi xuất hiện quấy rối ta, chúng ta chưa từng gặp nhau."
"Là do em mất đi một phần ký ức." Đối phương dịu dàng xoa xoa tóc cậu, "Nhưng không sao, đó cũng không phải chuyện xấu, chúng ta có thể làm quen lại từ đầu."
"Lâm Mặc, nhớ kỹ tên tôi là Nhan Hạc Hiên."
Lâm Mặc thật sự mờ mịt. Mất đi ký ức? Những chuyện xảy ra đối với cậu từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ cậu đều nhớ ký, hoàn toàn không có lỗ hổng nào. Hơn nữa nếu quên hẳn một người như y, cậu làm thế nào lại không nhận ra?
Cậu nghĩ tới việc y chỉ đang nói lảm nhảm bịa chuyện, nhưng nhìn giọng điệu kia thật sự không giống. Rốt cuộc là chuyện gì? Cái cảm giác như bị vây trong sương mù thế này khiến Lâm Mặc khó chịu cực kỳ, hệt như có một kẻ khác biết rõ về bản thân cậu hơn chính cậu.
"A, thật muốn hôn em." Y rầu rĩ buông tay ra, "Nhưng cơ thể dơ bẩn này sao có thể xứng với em chứ."
Nghĩ tới việc dùng thân xác này làm ra hành vi thân mật với Lâm Mặc, y đã có cảm giác như thể bản thân phạm vào đại bất kính. Lâm Mặc của y chính là thiên sứ thuần khiết nhất, ngay cả y còn thương tiếc không dám chạm vào. Tất cả những kẻ mạo phạm cậu đều đáng chết, mà Hạ Duệ chính là người đứng đầu trong danh sách những kẻ Nhan Hạc Hiên y muốn giết chết nhất.
Nếu không còn hắn, có phải y cùng tiểu Mặc có thể quay trở lại những ngày tháng trước đó? Dẫu Lâm Mặc không thuộc về y, cậu cũng không thuộc về bất kỳ người nào khác.
"A!" Đầu Lâm Mặc bất giác nhói một cái, mồ hôi trong nháy mắt tuôn xuống.
"Đừng lo, chỉ chốc lát liền xong." Nhan Hạc Hiên an ủi, "Tôi sẽ không dùng thứ cổ trùng gớm ghiếc đó đưa vào cơ thể em. Nhưng mà vẫn cần xâm nhập vào kho dữ liệu, quá trình này có lẽ hơi đau."
Lỗ hổng của kho dữ liệu lần trước y đã thành công chui vào, lần này chỉ cần ra tay xóa hết toàn bộ dữ liệu nữa thôi.
Tầm mắt Lâm Mặc bắt đầu mịt mờ, từng đoạn hình ảnh trong đầu cậu dần biến mất, có loại cảm giác dường như bản thân đã bỏ quên mất điều gì, lại không tài nào ra được. Cậu cố gắng gọi 419, nhưng dù dùng hết mọi cách vẫn không tài nào liên lạc được với nó. Dữ liệu từng chút một bị xóa bỏ, đến phút cuối cùng chỉ còn dư lại vài phần trăm.
Hai mắt đang nhắm nghiền của Lâm Mặc đột nhiên mở to ra, cậu hoảng hốt nhìn xung quanh. Cách đây vài phút trước cậu vừa bị xe tông không rõ sống chết ra sao, hiện tại lại ở trong một căn phòng tối u ám, mà hình như bản thân còn bị trói nữa?
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình, Lâm Mặc cam đoan chắc rằng cậu xuyên không rồi. Thế nhưng nhìn cái bộ dạng cứ như tử tù này, Lâm Mặc cảm thấy rất nhanh cậu liền xuyên tiếp.
"A!" Bất chợt nhận ra phía đối diện có người, Lâm Mặc hoảng hốt kêu lên một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Xin... xin chào...? Đằng ấy ơi có nghe thấy không..."
Nhan Hạc Hiên khẽ nhúc nhích. Y hoảng hốt, bởi vì dường như từ rất lâu rồi Lâm Mặc mới dùng lại giọng điệu này nói chuyện với y.
Thật giống như tất cả chỉ là một giấc mơ dài, sau khi tỉnh giấc liền không còn gì nữa.
"Cậu có muốn quay trở về thế giới thực không? Hơn nữa sẽ không còn bệnh tật gì nữa."
Nghe thấy đối phương đáp lại, giọng nói âm u như quỷ, Lâm Mặc suýt giật mình, may mà cơ thể này không có bệnh tim, bằng không cậu lên cơn mất.
"Có thể quay về được sao? Lại còn chữa hết bệnh tim?" Hai mắt Lâm Mặc sáng rỡ, "Đương nhiên muốn!"
Nhan Hạc Hiên mỉm cười, bóng tối che giấu khóe môi cong lên của y. Y cũng thật mong chờ ngày ấy, chân chính mang cậu trở về hiện thực của hai người bọn họ.
"Để rời đi cậu cần phải hoàn thành một nhiệm vụ." Y nhẹ giọng nói, "Giết chết Diệu vương Bách Hiểu Minh."
Lâm Mặc trong nháy mắt nuốt phải một lượng thông tin cực lớn, nhất thời tiêu hóa không nổi. Từ từ đã nào, Diệu vương? Đây là thế giới cổ đại sao? Bách Hiểu Minh là tên của hắn? Bất quá vì cái gì cậu phải đi giết hắn a?! Nhìn cậu giống loại người có thể một đao lấy mạng người khác sao?!
"Tôi... tôi cảm thấy tình trạng hiện tại của mình chỉ có thể bị người khác giết, chứ không giết nổi người khác a..." Cậu ấp úng nhìn chính bản thân thê thảm như thế nào, nói ra suy nghĩ của mình.
"Không sao, tôi sẽ giúp cậu." Nhan Hạc Hiên cởi khóa, cơ thể Lâm Mặc được tự do lập tức ngã xuống sàn.
Cậu chống tay ngồi dậy xoa xoa hai cổ tay đã bầm tím của mình, ngước lên nhìn đối phương lại phát hiện không thấy rõ diện mạo, bởi vì phòng tối nên cậu không dám quá xác định, nhưng hình như y có đeo một chiếc mặt nạ đi?
"Cảm ơn, tôi xưng hô với anh như thế nào đây?"
"Tôi tên Nhan Hạc Hiên."
"Vậy tôi gọi anh Hiên ca đi, ha ha."
Cái danh tự quen thuộc này khiến Nhan Hạc Hiên hơi khựng lại, quá khứ xa xôi ùa về như dòng thác lũ.
"Hiên ca, bọn họ đều chê em ngốc... Ngay cả giáo viên cũng thất vọng về em..."
"Mặc Mặc không ngốc, bọn họ mới ngu ngốc."
"Nhưng... nhưng ai cũng nói thế cả..."
"Mặc Mặc tin lời anh hơn, hay tin lời họ hơn?"
"Ân... Em tin Hiên ca!"
"Hơn nữa dù tiểu Mặc có thật sự ngốc, anh vẫn sẽ thích tiểu Mặc nhất."
"Em cũng thích Hiên ca nhất!"
Em không còn thích Hiên ca nhất nữa, nhưng Hiên ca của em, từ trước đến nay vẫn chỉ luôn thích tiểu Mặc nhất mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Nhan Hạc Hiên không phải nam phụ si tình thông thường, bởi vì nếu đúng là như thế thì Lâm Mặc từ lâu đã về với ảnh rồi, và cái bộ truyện này cũng sẽ không ra đời =]] Có để lại vài hint chưa rõ ràng, mọi người có thể dự đoán được phần nào lý do Lâm Mặc chọn Hạ Duệ chứ không phải Nhan Hạc Hiên. Còn ai không thích đoán thì ngồi chờ, sau này nhất định sẽ giải đáp rõ ràng!
Và dưới đây là tiểu kịch trường, lẽ ra phải đăng từ mấy chương trước nhưng quên mất, coi như bù lại vậy TT_TT
Tiểu kịch trường:
Bách Hiểu Minh: "Ngày mùng bốn kết hôn, có phản đối gì không?"
Lâm Mặc: "Có, như vậy là quá sớm!"
Bách Hiểu Minh: "Vậy thì ngày mùng năm, không ý kiến nữa chứ?"
Lâm Mặc: "Có..."
Bách Hiểu Minh: "Ha hả, em có ý kiến?"
Lâm Mặc: "... Trời ơi tin được hông, sale 91 91 phần trăm..."