Hiệu trưởng bất lực xoa xoa thái dương, cái trường này ông xây là để giáo dục chứ không phải cái chợ. Phải cho mấy học sinh này một bài học, để chúng nó biết thế nào là " Vạn Minh"
Ông vắt chân chữ ngũ, lườm:" bây giờ tôi cho các bạn ba sự lựa chọn 1 nghỉ học, 2 dọn vệ sinh 6 tháng, 3 tất cả bài kiểm tra đều phải đạt 10 điểm"
Bình An nghe xong thì dật mình, cô đâu có đốt trường hay dùng chất cấm đâu mà phạt nặng vậy. Nghỉ học thì không thể, muôn toán liệt muốn nội thương thì 10 cái gì, còn dọn vệ sinh... cô dậy muộn lắm!
Tố Tố cũng không khác cô là mấy, mà Mãn Thanh biết rén rồi thì phải...
Cẩm Tú cười cười, nhìn thẳng vào người cha đáng kính:" cha à, rõ ràng con và bạn học An đâu có làm gì. Họ gây chuyện" bị nàng nhắm, Mãn Thánh tức muốn điên. Nhưng nếu giờ to tiếng ở đây thì có khác nào chui đầu vào lửa.
Hiệu trưởng:" thử nói xem" ông chẳng thèm để ý Cẩm Tú, quay sang nhìn Bình An
Cô thấy cơ hội đến, thuận tiện phát huy sức mạnh diễn viên:" d... dạ.. thì là.." mỗi câu nói đầu ngập tràn đáng thương, rõ ràng là chĩa mũi tên vào Mãn Thanh, Cẩm Tú nhếch miệng cười.
Hiệu trưởng nghe xong thì suy nghĩ một chút, nói:" nhưng hai đứa cũng không đúng" thì cô khẽ gạt nước mắt:" dạ, là con sai khi đã NGHIÊM KHẮC nhắc bạn PHẢI MẶC ĐỒNG PHỤC ĐÚNG ĐẮN, con xin lỗi"
Hiệu Trưởng:...
ông biết nói lại thế nào được. Nhưng có tội vẫn phải phạt, Bình An và Cẩm Tú, Tố Tố dọn vệ sinh một tuần. còn Mãn Thanh 6 tháng
Mãn Thanh mất kiểm soát đứng phắt dậy, lớn tiếng:" t.. tại sao chứ"
Hiệu Trưởng lạnh lùng nhìn nhỏ:" còn hỏi? tội thứ nhất là mặc sai đồng phục, tội thứ hai là cố ý gây rối trong giờ giải lao, tội thứ ba là ăn đồ ngọt trong khi cái quy định không mang kẹo bánh treo ngay trước cổng. Muốn làm cái to hơn?"
nhỏ cắn môi, hết cãi. Nhưng chốc chốc lại quay ra lườm cô và Cẩm Tú một cái. Bình An ưỡn người không chịu yếu thế.
Nói đến Tố Tố, nàng ta sơ qua thì giống không có tội. Nhưng rõ ràng là tiếp tay cho Mãn Thanh, nhớ lại ánh mắt đắc thắng của Tố Tố lúc ấy. Bình An biết cái vẻ ngoài nhút nhát chỉ là vỏ bọc... hừ cô không thèm chấp
Cả bốn người sau khi ra ngoài thì mỗi đôi một hướng, Mãn Thanh vẫn cái tật không bỏ, huých Cẩm Tú một phát mới chịu
Bình An liền ngáng chân nhỏ, Mãn Thanh hoàn hảo ngã nhào. Bỗng thầy hiệu trưởng bước ra, Bình An lao tới giả vờ đỡ nhỏ, lo lắng vô cùng: "bạn học , phải cẩn thận chứ"
Tố Tố, Cẩm Tú , Mãn Thanh:...
Thấy thế thầy vỗ tay hoan nghênh:" không màng chuyện cũ , biết giúp đỡ nhau là tốt, các em về lớp đi"
Bình An cười tươi đáp vâng ạ, còn ba cô nàng còn lại thì cảm thán trước tài diễn xuất của cô.
Chuyện ngoài lề
Bình An: ngươi nói thế nào, ta làm sao có thể làm diễn viên
Mãn Thanh dắt theo Tố Tố hậm hực bỏ đi, cô và nàng cũng đủng đỉnh trở về lớp. Bình An không dám phát ra tiếng động, sợ vị hồ li kia lại nổi hứng làm cái gì đó thì khổ.Cẩm Tú bước đi rất nhanh, lúc quay lại đã bỏ xa cô. Nàng đợi Bình An đến gần thì nghi hoặc:" cố tình đi chậm?"
Bình An vội xua tay, nào dám chứ.
Bỗng Cẩm Tú xách cổ áo đằng sau cô lên, dễ dàng nhấc bổng cả người Bình An
Bình An:???
Cô lắc lắc người, ý tứ rõ ràng. Nhưng nàng vẫn làm lơ, xách bạn học An về lớp. Lúc đi qua, ai cũng thầm thương hại cho số phận của cô, họ nghĩ Bình An sắp bị một trận nhừ tử rồi.
Bình An tất nhiên mất mặt vô cùng, còn không phải Cẩm Tú lườm họ, chắc chắn lũ người đó sẽ chụp lại. TT
Hôm sau, Bình An bị Hệ thống đánh thức. Đương nhiên cô không dám nói chuyện này với cha mẹ. chỉ có thể nhờ hồ lô
Nhớ lại hôm qua nó mừng rỡ thống báo, điểm hảo cảm tăng 2 phần trăm mà cô đơ cả người. Chắc là do chuyện của Mãn Thanh, Bình An bênh Cẩm Tú nên được lòng nàng.
Sân trường khá vắng, gió và hoa bay múa, hương thơm dịu dàng như trốn thảo nguyên. Bình An vén tóc, nhìn đống cỏ bao laaaa kia, chưa làm đã thấy mệt. Giờ này rồi mà Cẩm Tú, Mãn Thanh và Tố Tố còn chưa đến. Đừng có mà đổ hết việc lên đầu cô, Bình An cũng có sức chịu đựng đó.
Thế là, hệ thống một bên cổ vũ nhiệt tình còn Bình An điên cuồng nhổ cỏ. Có một cái rễ lớn ở gần chân cô, Bình An quyết nhổ lên. Nhưng dùng lực mạnh cỡ nào đều không được
Máu hiếu thắng nổi dậy, Bình An ngồi xổm, hét lên lấy tinh thần " giựt " một phát. " Bịch" cả người cô lật lại, lăn tròn. Hệ thống chui vào góc tường cười lớn. Bộ dạng bết bát này của kí chủ... lần đầu tiên chiêm ngưỡng.
Nào ngờ cảnh này bị ba người kia nhìn thấy. Mãn Thanh khinh bỉ liếc , đằng sau là Tố Tố cũng thầm nhếch môi. Cẩm Tú thì bất lực xoa mi tâm. Nhưng điều khiến cô để ý là đám người áo đen đằng sau họ, tay cầm xẻng, cuốc như ra trận.
Bình An:....
Quả là kẻ có tiền, chẳng phải động tay. Bình An hình như rất coi thường loại người ấy, cô bỗng nghe thấy Mãn Thanh mỉa mai:" ôi trời! nhìn xem cái dáng vẻ bửn thỉu ấy đi, ngứa mắt quá"
Động vào lông gai của cô là tiêu đời, Bình An giả vờ nói vu vơ:" nói không sai, người vô tích sự, dù là chuyện nhỏ cũng không làm được"
Ba người kia:....
Bình An vừa nhổ vừa lẩm bẩm :" không có người đứng đằng sau lưng sẽ ngã, đó chỉ có thể là loại lười biếng , ỷ lại"
Mặc kệ đám người to xác, năng xuất làm việc của cô rất tốt. Hệ thống cảm thấy cô ngầu vô cùng.
Kiếp trước, Bình An sống khá tự lập. người duy nhất cô dựa vào đó là cha mẹ và bạn trai cũ. Nếu không phải tình thương thì là tình yêu. Còn lại, cô cần tự mình cố gắng. Sẽ chẳng ai tự dưng giúp đỡ... có lẽ đây là lí do để giải thích mình sao Bình An ỷ lại vào Đình Ngọc trong thế giới thứ nhất. Cô ấy .. đã cảm nhận được sự trân thành của nàng dành cho mình...Hồ Lô trầm mạc nghĩ
Bỗng, Cẩm Tú ngồi xuống, ung dung nhổ từng cọng cỏ. Mọi người bao gồm cả cô đều bất ngờ đến bật ngửa
Tiểu thư nhà họ Ôn lười biếng, chẳng lẽ vì tuỳ hứng nên mới làm. Bình An nhớ tới mấy câu nói vừa rồi của mình, quả nhiên là động đến Cẩm Tú.
Thấy cô sợ hãi nhìn mình, Cẩm Tú bình thản quay sang:" hmm.. còn không mau làm?" thì bọn người áo đen vội ngăn lại:" cô chủ, người là lá ngọc cành vàng, sao có thể.." chưa nói hết câu đã bị mắt phượng khẽ lườm. Họ vội im lặng.
Bình An thấy nắng bắt đầu lên, chiếu vào thân ảnh của Cẩm Tú. Đồng tử hổ phách của nàng ấy giống như ánh mặt trời.. tựa như ngọc quý. Mái tóc hime tôn lên vẻ đẹp yêu mị, quyến rũ của vị hồ li ngạo kiều càng hấp dẫn Bình An. Cô... thích người có vẻ bề ngoài mà....
Mãn Thanh và Tố Tố há hốc mồm, rõ ràng đã bàn với Cẩm Tú sẽ sai người làm thay... sao lại thành ra thế này. Tất nhiên, nhỏ kể cả có trực tiếp ra lệnh đám người kia cũng không giám.. dù gì Cẩm Tú vẫn cao hơn một bậc quyền.
Nhưng tính kiêu nó ăn vào máu rồi, nhỏ vẫn khoanh tay không chịu làm. Tố Tô tất nhiên giống Mãn Thanh.
Bình An ngứa mắt lắm, cô cầm cái xẻng nhỏ. Không biết vô tình hay cố ý xúc một cục đất lớn, hất ngược lên và hoàn hảo rơi ụp vào đầu hai con người kia.
Họ thấy đất cát đầy người thì hét lên, chỉ trỏ vào cô mà mắng, mà chửi. Bình An hết hứng dùng lời, cứ hành động mà làm khiến đất càng ngày càng bắn nhiều.
Hệ thống từ đâu bay tới, thì thầm vào tai cô:" h...hảo cảm tăng 5 phần trăm.." thì cô mới dừng động tác lại, quay sang nghi hoặc nhìn Cẩm Tú. Phát hiện khuôn mặt hồ li kia hình như có ý cười, thoang thoảng trong gió, đem đến cảm giác rất khác lạ.
Bình An:....
Cô thoáng rơi vào trầm mê, hai mắt trong suốt phảng phất bóng hình của mỹ nhân xinh đẹp, tựa như gương dưới trăng, là cảnh đẹp hiếm thấy.
Bình An không biết mình sắp bị tấn công, Mãn Thanh bốc nắm đất trên vai mình rồi ném tới... điểm nhắm lúc đầu là mặt cô nhưng lại chuyển thành cánh tay Cẩm Tú. Mắt phượng rũ xuống, đám người xung quanh đều ngửi thấy mùi thuốc súng.
Cẩm Tú thở ra độc, trầm giọng nói:" muốn chết?"
Mãn Thanh và Tố Tố đen mặt, không nghĩ nàng sẽ đỡ giúp cô.... cái mạng nhỏ đã động vào hố lửa rồi!
Bấy giờ, Bình An tỉnh mộng, quay sang một chút liền chạm vào lòng bàn tay của Cẩm Tú. Hệ thống điên cuồng mách lẻo:" kí chủ, họ đánh lén ngài. May mà nàng chặn lại"
Da thịt của Cẩm Tú trắng phát sáng, dính tí bùn đất đã khiến cho Bình An vội chùi đi. Nhưng.... số đất cát khẳng định sẽ luôn luôn bắn vào hai nhỏ khó ưa, cô cố tình nhắm hướng đó mà.