Hôm đó Hàn Thiến sau khi trở về, tỉnh táo lại liền tố cáo với ông Hàn.
Bây giờ Hàn Ứng chẳng những phải nằm viện hơn nữa còn rất thảm.
"Cô và anh cô, đúng là anh em ruột sao?"
"Cô xem tôi và anh ta lớn lên trông giống nhau sao?" Hàn Thiến chỉ vào mặt của mình.
Minh Thù nghĩ lại gương mặt của Hàn Ứng, đúng thật có khác biệt rất lớn so với Hàn Thiến, hai anh em ruột trên khuôn mặt kiểu gì cũng có nét giống nhau.
"Hàn Ứng là con của em trai cha tôi, vì sau khi mẹ tôi sinh ra tôi không thể sinh con được nữa cho nên Hàn Ứng được mang về nhà tôi."
Người của thập kỷ này đều cảm thấy đồ vật trong nhà mình, không thể để rơi vào trong tay người ngoài.
Hàn Ứng mặc dù không phải là con ruột, tốt xấu gì cũng vẫn là họ Hàn.
"Cha của cô..." Bên ngoài không phải có rất nhiều con riêng sao?
Hàn Thiến biết Minh Thù muốn nói gì, cô có vẻ rất bình tĩnh dường như sớm đã thành thói quen.
"Cha tôi đời này không có con trai, phía ngoài... tất cả đều là con gái." Báo ứng! Đây chính là báo ứng.
"Hàn Ứng dã tâm không nhỏ, khiến cho tôi chán ghét hắn." Hàn Thiến không che giấu chút nào đối với việc không thích Hàn Ứng: "Lần này còn phải cám ơn cô, tôi lúc đầu còn dự định cùng hắn cạnh tranh công bằng, không ngờ hắn lại ba lần bảy lượt hại tôi."
"Không nói việc này nữa, dù sao hắn sẽ phải nằm yên một thời gian." Hàn Thiến phất tay một cái, giống như là muốn gạt hết chuyện trong lòng đi: "Giản Hề, anh trai cô..."
Nói đến Giản Thư, gương mặt Hàn Thiến trở nên thẹn thùng.
Cô chuyển sang việc hỏi thăm Minh Thù về tin tức của Giản Thư.
Đời sống cá nhân của Giản Thư thì Minh Thù không xen vào, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn cho nên cái gì nên nói, cái gì không nên nói Minh Thù đắn đo rất kỹ càng.
-
Lê Mộng gần đây trở nên vô cùng im hơi lặng tiếng, im hơi đến nỗi nếu Minh Thù không chủ động tới tìm cô thì cũng không cảm giác được người này có tồn tại.
Chẳng mấy chốc học kỳ này sắp hết, học kỳ cuối cùng đang đến.
Minh Thù cả ngày nhìn bài thi mà phát bực.
Tại sao cứ phải đi thi chứ.
Trẫm cần phải thi sao?
Trẫm chỉ cần đồ ăn vặt!
"Tiểu Hề, gần đây Diệp đại ca đang làm gì vậy? Xuất quỷ nhập thần, không thấy người đâu."
Minh Thù cầm vuốt bài thi, quay đầu nhìn sang chỗ ngồi trống rỗng.
Diệp Tây Phong dường như cố ý tránh mặt cô.
"Hắn trốn học có gì lạ đâu?" Minh Thù trả lời lại tên đàn em kia.
Tên đàn em gãi đầu: "Chắc vậy."
Trước đó Diệp Tây Phong mỗi ngày đều lên lớp, bọn họ đều quên mất Diệp đại ca vốn là người nghiện trốn học.
Sau kỳ thi cuối, Minh Thù cảm giác mình cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi cho khỏe, không cần cả ngày giao tiếp với mấy cái đồ xiêu xiêu vẹo vẹo kia.
Giản gia đối với thành tích của cô cũng không có yêu cầu gì, cho nên thi như thế nào hoàn toàn không cần lo lắng.
Nhưng Diệp Tây Phong nghe nói vì kết quả kiểm tra quá kém, cả kỳ nghỉ đông phải ở nhà học bổ túc.
Trong thời gian nghỉ đông, Minh Thù ngoại trừ ở bữa tiệc nhà họ Diệp gặp mặt hắn một lần, lúc khác cũng không gặp hắn lần nào.
Máy cung cấp đồ ăn vặt… cô có thể đổi cái khác.
Ví dụ như Hàn Thiến.
Hàn Thiến gọi cho cô, toàn bộ kỳ nghỉ đông không có việc gì là chạy tới chỗ cô.
Thời gian nghỉ đông, Giản Thư phần lớn đều ở nhà cũng cùng Hàn Thiến tán gẫu mấy lần, có điều Minh Thù xem bọn họ căn bản sẽ không tiến lên được.
Ngược lại đối với nữ chính Lê Nhạc thì khác, Giản Thư và nữ chính có qua lại vài lần.
Phát triển đến bước nào rồi, tạm thời còn không rõ ràng lắm.
Sau khi nghỉ đông là khai giảng.
Minh Thù nhìn chỗ ngồi phía sau vẫn như cũ trống rỗng, cũng không biết là thở phào hay là thở dài.
Diệp Tây Phong chuyển ban rồi.
Có điều đám anh em vẫn ở lại, mỗi ngày đều mua đồ ăn vặt, xách cặp sách cho Minh Thù hiển nhiên do Diệp Tây Phong sai bảo.
Mà sau khi chuyển ban, Diệp Tây Phong cũng như biến thành người khác, đột nhiên yêu học tập không chống đối lại thầy giáo cũng không trốn học.
Thành tích vốn đứng hạng chót thẳng vọt tới top hai mươi, giữa kỳ chen vào trong top mười.
Trong thời gian này, Minh Thù gặp qua hắn một lần.
Vẫn là chỉ mới nhìn thấy, Diệp Tây Phong vội vàng đi ngay.
Hôm nay tan học Minh Thù nhìn thấy Lê Mộng.
Gần đây nữ chính giả yên tĩnh không tưởng nổi, cô không có cơ hội tăng thù hận.
Lúc này nhìn thấy Lê Mộng, Minh Thù không suy nghĩ gì chỉ đi theo.
Cô đi theo trên đường cái, không gần không xa đi theo phía sau Lê Mộng.
Lê Mộng gọi một cú điện thoại tại buồng điện thoại công cộng, sau đó nhìn xung quanh đường cái cũng không biết đang nhìn cái gì.
Đi gần hai con đường Lê Mộng mới dừng lại.
Chỗ này...
Minh Thù ở nhà đã thấy qua ảnh chụp, chính là chỗ trước kia Giản Thư và Lê Nhạc đã thảo luận, bây giờ đã bắt đầu khởi công đang dỡ bỏ.
Lê Mộng tới đây làm gì?
Lê Mộng đã đi vào bên trong, không biết vì sao hôm nay cũng không làm việc, bên trong phế tích khắp nơi trên đất hết sức yên tĩnh.
Lê Mộng đi rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Minh Thù đứng ở cầu thang lên trên xem thử.
Tay vịn cầu thang đã không còn trên tường cũ nát đầy vết nứt, chỗ nào cũng thấy những nét vẽ bậy của bọn trẻ con.
"Soạt soạt..."
Trên lầu có âm thanh truyền xuống tới.
Minh Thù nhíu mày.
Trực giác cảm thấy có gì đó không đúng, cô lui xuống.
Lê Mộng đang đứng ở một chỗ nấp gần đó khóe miệng giật một cái, không thể không phát ra âm thanh khiến Minh Thù nhìn thấy mình.
Minh Thù quả thực nhìn thấy cô nhưng cô không nhúc nhích, vẫn đứng ở phía dưới như cũ xoay người chuẩn bị rởi khỏi công trường.
"Giản Hề!"
Lê Mộng hét lớn một tiếng.
Minh Thù quay đầu: "Cô không phải vẫn lẩn tránh sao? Sao nào, bây giờ đã nghĩ kỹ rồi, muốn có một cuộc hẹn với tôi sao?"
Trên mặt Lê Mộng xuất hiện một tia cười lạnh: "Cô có biết anh trai cô và Lê Nhạc bây giờ sẽ phải chết không?"
Minh Thù ngửa đầu nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt tùy ý: "Cho nên?"
"..." Cho nên? Cô không nóng lòng sao? Cô không hỏi bọn họ ở chỗ nào sao?
Lê Mộng cảm thấy mình mỗi lần nói chuyện cùng cô ta, đều sẽ rơi mất một mảng tóc lớn.
Tức giận.
Lê Mộng hít sâu một hơi: "Bọn họ đang ở phía trên, cô không lên xem thử sao?"
"Tôi lên rồi không phải cũng sẽ chết sao? Tôi đâu có ngu!"
Minh Thù lui về phía sau.
Đối với Minh Thù hành động không hề theo lẽ thường, Lê Mộng rất ngơ ngác: "Cô đi đâu vậy?"
"Báo cảnh sát."
Lê Mộng: "..."
Lê Mộng liếc mắt nhìn lên gác, cô nhanh chóng nhảy lên xuống tới: "Cô đứng lại đó cho tôi, Giản Hề, cô đứng lại! Cô dám báo cảnh sát, anh trai cô lập tức sẽ chết."
Minh Thù ngừng lại, Lê Mộng cho là uy hiếp của mình có tác dụng.
Cô nhanh chóng đi về phía trước Minh Thù chặn đường đi của cô, giữa hai lông mày mang theo hận ý: "Giản Hề, đừng trách tôi, muốn trách thì trách chính mình đi."
"Trách tôi cái gì? Trách tôi không mang cô về Giản gia? Trách tôi không cho cô có cơ hội làm con gái nhà họ Giản?" Minh Thù cười như không cười nhìn cô: "Lê Mộng, cô nói dựa vào cái gì?"
Nguyên chủ vì cô ta giả tâm giả ý tiếp cận, dốc hết tim gan ra cho cô cuối cùng rơi vào kết quả gì?
"Cô câm miệng!"
Lê Mộng quát lớn một tiếng.
"Nếu không phải do cô, tôi căn bản cũng không cần phải như bây giờ, cô có biết là tôi phải cố gắng bao nhiêu không? Dựa vào cái gì các người sinh ra đã là người có tiền, dựa vào cái gì..."
Nhìn bộ dạng Lê Mộng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Minh Thù.
"Cô không phải chỉ là được đầu thai tốt thôi sao? Cô dựa vào cái gì... "
"Tôi dựa vào bản lĩnh đầu thai, cô không phục chỗ nào?" Minh Thù không nể mặt cắt đứt lời nói của cô.
"..."
Lê Mộng suýt chút nữa tắt thở.
"Hừ, Giản Hề, cô bây giờ cùng tôi nhanh mồm nhanh miệng cũng đâu có lợi ích gì, một lát nữa cô sẽ biết thế nào là lợi hại." Lê Mộng lấy ra một dao, đưa về phía cô vung lên: "Tới đây."