Minh Thù ngồi xổm trên nóc xe nhìn Hao Tử thả Lý Kiếm Nhân bị thương ở trên ghế sô pha, Hoàng Chinh đứng ở một bên cầm súng toàn thân cảnh giác.
Chiếc sô pha đang ở trên đường, hơn nữa còn ở chính giữa.
Cũng không biết zombie từ đâu mang đến.
Lại ở trên đường cái như vậy... dù là trước mạt thế hay là sau mạt thế, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Ngươi là zombie tốt.” Hao Tử lau mồ hôi lạnh, phát cho Minh Thù một tấm thẻ zombie tốt.
Đám zombie vừa rồi nếu không phải là cô làm cho sợ hãi, bây giờ khả năng bọn họ đều đã thành bữa ăn trong bụng zombie rồi.
Tuy là một chút lương thực cuối cùng bọn họ mang theo trên người đã giao nộp lên.
Minh Thù cười một cái: “Zombie của tôi rất đói.”
Hao Tử run run liếc về đám zombie đứng ở phía sau cô.
Tất cả zombie đều nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Ánh mắt như nhìn thức ăn.
Mẹ ơi!
Bọn họ thế mà lại tiếp xúc hài hòa với zombie ở khoảng cách gần như vậy.
“Hắn bị cắn rồi sao?” Minh Thù nhìn Lý Kiếm Nhân trên ghế sô pha hỏi.
Hao Tử lau mồ hôi lạnh: “Ừm...”
“Bị cắn sẽ biến thành zombie, chi bằng đưa cho zombie của tôi làm bữa ăn tối.”
“Grừ!” Zombie dường như nghe hiểu, hào hứng gầm lên.
Hao Tử: “...”
Hoàng Chinh: “...”
Bọn họ đây là từ hang sói nhảy đến hang hổ mà!
Minh Thù mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Chỉ đùa một chút, căng thẳng như vậy làm cái gì.”
Hao Tử: “...”
Hoàng Chinh: “...”
Một zombie nói lời như vậy, hoàn toàn không giống như là đùa giỡn được chứ?
Hao Tử liếc nhìn qua Minh Thù, cô đã quay đầu nói chuyện với zombie, zombie ngây ngốc nhìn cô cũng không biết nghe hiểu hay không.
“Làm sao bây giờ?” Hao Tử hạ giọng hỏi Hoàng Chinh.
Vừa rồi tình huống quá khẩn cấp trước sau đều là zombie, zombie nhìn giống loài người này dùng vật tư trao đổi, giúp bọn họ đánh đuổi zombie.
“Tiện nhân tình hình không tốt lắm, Tô Đài cũng không biết như thế nào, trước tiên chờ một chút... cô ta thực sự muốn ăn chúng ta cũng không cần phiền phức như vậy đâu.” Hoàng Chinh phân tích.
Hao Tử suy nghĩ một chút thấy đúng, cô ta dẫn theo nhiều zombie như vậy, thật muốn ăn bọn họ cần gì dùng tới đường vòng cứu bọn họ như vậy.
Hoàng Chinh khom lưng kiểm tra một chút thân thể Lý Kiếm Nhân.
Cánh tay Lý Kiếm Nhân bị zombie cắn, miệng vết thương đọng lại máu đen, màu đen chạy dài theo cánh tay.
Thân thể bọn họ trải qua cường hóa, Lý Kiếm Nhân nếu như cố gắng sẽ không biến thành zombie, nếu như không cố gắng nổi...
Đáy mắt Hoàng Chinh hiện lên một tia ảm đạm.
“Thật đáng thương.”
Hoàng Chinh tóc gáy dựng đứng, hắn cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía cô gái không biết đứng ở sau ghế sô pha từ lúc nào.
Cô cúi thấp đầu quan sát Lý Kiếm Nhân, với khoảng cách gần Hoàng Chinh thấy khóe miệng cô cong lên.
Rất đáng sợ.
Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía hắn mỉm cười, sau đó tránh ra để cho zombie một lần nữa kéo một chiếc sô pha đi ra, đặt lưng thẳng xuống.
Hoàng Chinh thở phào.
Minh Thù cố nén cơn buồn nôn ăn đồ ăn.
Hao Tử dựa vào sô pha nghỉ ngơi, chứng kiến cử chỉ của cô, có chút khó hiểu: “Zombie các cô cũng ăn đồ ăn con người sao?”
Minh Thù hất càm, ý bảo nhìn zombie phía sau: “Cậu hỏi bọn họ.”
Zombie hướng về phía Hao Tử hưng phấn gầm hai tiếng, ý chính là ăn cậu ngon hơn chúng tôi muốn ăn cậu.
Hao Tử: “...”
Ai bảo nhiều chuyện.
-
Hoàng Chinh và Hao Tử thay phiên trông chừng Lý Kiếm Nhân, bọn họ không chắc chắn đám zombie này có thể đột nhiên nhào lên hay không.
Dù cô gái đã ngủ bên kia từng nói, sẽ không làm gì đối với bọn họ, bọn họ cũng không dám buông lỏng đề phòng.
Hoàng Chinh nhìn chằm chằm cô gái đối diện, lúc này giết chết vua zombie...
Hai zombie từ bên cạnh đi qua, Hoàng Chinh yên lặng gục đầu xuống.
Hắn chính là ngẫm lại.
Hừng đông, một đêm vô sự.
Nhóm zombie tản đi một ít, Hao Tử còn tưởng rằng là chúng nó đi, kết quả chưa tới nửa giờ zombie lũ lượt trở về mang cho Minh Thù không ít vật ly kỳ cổ quái.
Trước mặt Minh Thù như đống đồng nát.
Nhưng mà mấy thứ này đối với cô chẳng có tác dụng gì.
“Grừ!” Tiểu zombie chui vào, một túi bánh bích quy khéo léo đặt ở trên đống đồng nát kia.
Nhất định chính là hoa nở ra từ trong đống rác.
Minh Thù sáng mắt: “Lợi hại như vậy sao? Đi, về sau ngươi là đội trưởng của bọn họ!”
Hoàng Chinh: “...”
Hao Tử: “...”
Có người tùy tiện như vậy sao?
“Đó là thuốc...” Hoàng Chinh đột nhiên chọc chọc Hao Tử.
Bên dưới đống vật phẩm có mấy hộp dược phẩm bị vứt đi.
Bây giờ dược phẩm khan hiếm, mặc dù không ít người từng cường hóa, sở hữu kỹ năng nhưng cũng có người thường, những người này chỉ đau cảm thôi thì như sắp chết.
“Cái kia...” Hao Tử yếu ớt nhấc tay: “Vật kia... cô có cần không?”
Minh Thù nhìn theo hướng hắn chỉ: “Không cần.”
Có ăn được đâu.
“... Vậy có thể cho chúng tôi không?” Hao Tử cảm thấy mình quá to gan, hắn giờ chính là đang muốn đồ vật của zombie.
Zombie không cần dược phẩm, Minh Thù thuận tay cho bọn hắn, sau đó mang theo zombie khởi hành... tiếp tục tìm vật tư.
Biết cô muốn đi làm cái gì, Hao Tử và Hoàng Chinh rất cạn lời.
Người và người đoạt vật tư đã rất khó thấy, cô ta còn dẫn một đám zombie đi cướp.
Có để cho người sống hay không.
“Làm sao bây giờ? Tô Đài còn chưa trở lại...” Hao Tử thấy bầy zombie chậm rãi đi, hắn có chút nóng nảy.
“Chúng ta có cần đi theo cô ta trước không?” Hoàng Chinh lưỡng lự một chút.
Hao Tử cảm thấy lá gan Hoàng Chinh lớn hơn so với chính mình.
Nhưng bây giờ cảm thấy biện pháp này... có thể làm.
Dù sao vị vua zombie kia dường như là một chỉ hiểu được dưỡng sinh thức ăn chay vua zombie.
Cô ta không ăn thịt người, zombie mang thịt về chưa bao giờ động đến, thậm chí còn bảo bọn họ cầm ra xa một chút.
“Đi thôi.” Hoàng Chinh cõng Lý Kiếm Nhân lên, đuổi theo đội ngũ zombie.
Zombie phía sau quay đầu nhìn bọn họ, lại "grừ" lên mấy tiếng, trước mặt zombie cũng "grừ" theo.
Cũng không biết đang gầm cái gì, dù sao cuối cùng bọn họ cũng an toàn theo ở phía sau, không có zombie nào công kích bọn họ.
Nhưng thỉnh thoảng có zombie vây quanh bọn họ như là tìm chỗ nào tương đối khá ngon.
Quay vài vòng, lại không cam lòng trở lại nhóm.
Minh Thù không thèm để ý chuyện này, lục soát qua từng con đường một.
Nhóm zombie giống như đội quân tàn phá mặc kệ có thể ăn được hay không, miễn bọn họ nhìn khá được thì liền cầm về, sau đó lại bị Minh Thù ném đi.
“Có đầu óc chút đi, cái này không thể ăn, ngươi muốn độc chết ta soán vị sao?” Minh Thù đem một chai chất lỏng hóa học ném tới bên cạnh: “Học đội trưởng ngươi một chút đi!”
Nhóm zombie cúi đầu nhìn về phía tiểu zombie.
Tiểu Zombie cầm bánh bích quy trong tay đưa thật cao.
Zombie: “...” Cơ mưu.
“Bộp!”
Zombie bên cạnh Minh Thù đột nhiên ngã xuống đất, Minh Thù nhanh chóng cho zombie tản ra.
Nhóm zombie chạy nhanh, Hoàng Chinh và Hao Tử phía sau nhanh chóng bị lộ ra.
Viên đạn không chút lưu tình bắn vào bên chân Hao Tử, hắn lập tức tiến về phía sau xe trên đường để tránh, viên đạn bắn vỡ kính chắn gió của xe mảnh vụ băng tung tóe.
“Ối.” Hao Tử vừa mắng vừa sờ súng, mặc dù không ít người có kỹ năng, thế nhưng súng ống vẫn là vũ khí chủ yếu, Hao Tử hỏi Hoàng Chinh: “Đánh từ đâu?”
Năng lực Hoàng Chinh có thể nhìn được hết thảy thanh HP (*) vật thể trong chu vi một trăm mét.
Như thanh HP trong game vậy.
Thanh HP con người là màu lục, Zombie màu đỏ.
Không có tính công kích, thuộc về kỹ năng phụ trợ.
“Bên trái lầu hai có ba cái, bên phải năm, con người.”
“Lời nói nhảm, cậu gặp qua zombie biết nổ súng.” Hao Tử tức giận mắng.
Hoàng Chinh không lên tiếng.
Hao Tử hiển nhiên cũng mới nhớ lại.
***
(*) Thanh HP: Có thể hiểu là viết tắt của từ Health Points hoặc Hit Points, đây là một chỉ số rất quan trọng trong hầu hết tất cả các trò chơi, còn được gọi là thanh máu.