“Thế tử phi, con muốn đi đâu?”
Giọng nói chất phác mang sự tức giận từ phía dưới vang lên.
Minh Thù ngồi ở đầu tường, xách váy của mình lên, trong miệng còn nhai nửa chiếc màn thầu.
Ánh nắng buổi chiều ở cuối chân trời thật đẹp, chiếu lên khuôn mặt yêu kiều của thiếu nữ khiến đôi mắt nàng dính một luồng sáng màu cam, nhẹ nhàng đến động lòng người.
Người đi tới là chủ nhân của Dật An Vương phủ - Dật An Vương.
Cũng là cha của thế tử ngốc.
Bố chồng của nàng ấy.
Minh Thù lấy màn thầu, “á” lên một tiếng rồi nói: “Phong cảnh trên tường thật đẹp, con lên xem tí.”
“Đi xuống cho ta!” Vẻ mặt Dật An Vương sầm lại.
“Đường đường là thế tử phi mà lại trèo tường, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!”
Minh Thù liếc mắt nhìn nha hoàn đứng bên cạnh Dật An Vương, nhất định là do nàng ta bẩm báo.
Vừa rồi lúc nàng đi đến đã gặp phải nha hoàn rồi.
Tên là... Thúy Nhi thì phải.
Nha hoàn này thật lợi hại, nguyên chủ mới gả vào đây vài ngày, nha hoàn này đã dám khó chịu với nguyên chủ.
“Cha, con đây không phải là định đi tìm thế tử sao?” Minh Thù mỉm cười.
“Nói không chừng hắn đã rời khỏi phủ rồi thì sao? Con tìm được hắn thì sẽ trở về.”
“Xuống cho ta!” Dật An Vương căn bản không nghe.
Minh Thù: “…”
Đánh một trận rồi chạy… Ta vẫn chưa ăn no, sao có sức mà đánh lộn chứ.
Minh Thù nhảy từ trên tường xuống, dù gì thì nếu rời khỏi vương phủ, nàng cũng không biết sẽ đi đâu.
Trở về Tần gia nhất định sẽ bị trả về, tạm thời ở nơi này ăn uống no say cũng được.
Dật An Vương đương nhiên không thích hành động của con dâu, ngữ khí rất không tốt: “Thúy Nhi nói hôm nay cho con gặp thế tử, con gặp chưa? Thế tử đi đâu rồi?”
Minh Thù sờ vào búi tóc của mình, lúc nàng ngẩng đầu lên nụ cười tươi như hoa: “Thúy Nhi mới là người phụ trách cuộc sống thường ngày của thế tử, nàng ấy không nên rời thế tử nửa bước. Cha, người không cảm thấy một nha hoàn sai việc cho thế tử phi không có chút gì sai quy tắc ư?”
Dật An Vương quả nhiên cau mày.
Ông không thích người con dâu này, hắn cũng không thích người của Tần gia.
Là vì được bệ hạ ban hôn, không đồng ý tức là kháng chỉ.
Nhưng mà…
Mấy ngày trước nàng thấy mình vẫn giữ phép tắc, không hề nhiều lời, hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy?
Dật An Vương hình như đang lo lắng cho đứa con trai ngốc nhà mình, quay đầu nhìn Thúy Nhi: “Thúy Nhi, hôm nay ngươi đang làm gì vậy?”
Thúy Nhi đổi sắc mặt, yếu ớt giải thích: “Vương gia, nô tỳ đi nấu canh cho thế tử.”
Minh Thù “ồ” lên một tiếng: “Ta đi qua phòng bếp cũng không thấy canh gì cả, ngươi ăn hết rồi sao?”
Thúy Nhi: “…”
Dật An Vương chau mày.
Thúy Nhi là con gái của quản gia trong phủ, ông ta vẫn luôn tín nhiệm nàng nên đã giao thế tử cho một tay nàng chăm sóc.
“Vương gia, nô tỳ nấu bên phòng bếp nhỏ.” Thúy Nhi chớp mắt rồi nói:
“Vì sao lúc thế tử mất tích thế tử phi lại muốn đến phòng bếp?”
“Không phải ngươi nói không nhìn thấy thế tử rồi ư, ta đi tìm xem.”
“…”
Minh Thù cười với Thúy Nhi.
Dật An Vương trầm giọng quát lớn: “Được rồi, tìm được thế tử là chuyện quan trọng hàng đầu, con cũng tìm đi!”
Một câu sau là nói với Minh Thù.
“Mọi người đều lục tung khắp vương phủ rồi mà vẫn không tìm được người. Người này không phải bị bắt cóc thì là chui xuống đất.” Minh Thù cười híp mắt hỏi Dật An Vương:
“Cha, người cảm thấy là trường hợp nào đây?”
Dật An Vương cảm thấy nàng ấy gọi tiếng cha đó khiến cả người hắn đều toát ra khí lạnh.
Nhưng cô gái đối diện, nụ cười nhợt nhạt, mắt sáng dịu dàng, một con người hiền lành.
Mấy chữ “bị bắt cóc” này đã bị Dật An Vương tóm được, ông đổi sắc mặt rồi hét lớn: “Người đâu!”
-
Vì câu nói đó của Minh Thù, Dật An Vương đã bắt đầu lục soát người khắp thành.
Nhưng vẫn không dừng công việc tìm kiếm trong phủ, dù sao cũng là một kẻ ngốc, người nào rảnh mà đi bắt cóc hắn chứ.
Toàn bộ người trong phủ đều đang tìm kiếm, Minh Thù cũng phải tìm.
Phòng bếp đương nhiên đã được tìm rồi, so với lần trước mà nàng đến thì nó lộn xộn hơn rất nhiều.
Nhưng phòng bếp này vẫn không hề có ai, người trong phòng bếp cũng bị sai đi kiếm người rồi.
Một người mất tích, đến gà chó cũng không yên.
Mấu chốt ở đây là chưa được ăn cơm!
Minh Thù cầm một củ cà rốt, làm thế tử phi thảm như vậy ư, ngay cả cơm cũng không có để ăn.
Minh Thù chuyển qua phòng bếp, nàng dừng lại một chút, đi xuống bên chiếc kệ hồi chiều.
Phía sau chiếc kệ vắng vẻ, không nhìn thấy ai.
Ở nơi chân kệ dường như có cái gì đó, chân nàng vừa mới đạp lên nó, có một cảm giác không trọng lực kéo đến.
Thời gian rơi xuống cũng không dài, cũng chỉ có vài giây thôi, ánh sáng tràn ngập trên đỉnh đầu bỗng dưng biến mất hết, xung quanh chìm vào bóng tối.
Minh Thù cảm giác đạp phải thứ gì đó mềm nhũn, còn có hơi ấm…
“Đau…” Một giọng than phiền từ dưới chân truyền lên.
Minh Thù nhanh chóng đứng lên rồi nhảy ra, lấy thú nhỏ ra để chiếu sáng.
Có một nam nhân bẩn thỉu nằm trên mặt đất, đầu tóc hắn rối bời, mặc trên người một chiếc cẩm bào xanh nhạt.
Màu sắc và hoa văn đó không khác mấy với những gì mà nàng thấy vào buổi chiều.
Nam nhân ngẩng mặt lên, gương mặt cũng đen thùi lùi, không nhìn thấy rõ tướng mạo lắm.
Duy chỉ có đôi mắt kia, trong suốt lại sáng sủa, không chứa một chút tạp chất nào như một đứa trẻ.
Đây… không phải thế tử sao?
Sao lại rơi xuống nơi này vậy?
Minh Thù liếc nhìn lên, vừa rồi lúc rơi xuống, nàng dường như nghe được âm thanh của xích sắt di chuyển, cho nên đây là một cơ quan?
Thiết lập cơ quan ở phòng bếp, đây đều là tật xấu của những người có tiền ư?
Minh Thù nắm nửa củ cà rốt của mình, hỏi người nằm trên đất: “Có đứng lên được không?”
Thế tử lắc đầu: “Nương tử… đau.”
Người trong phủ đã dạy cho hắn, nàng là nương tử của hắn. Từ sau ngày tân hôn, hắn vẫn gọi như vậy.
Nhưng nguyên chủ rất ít khi đáp lại, nhìn thấy hắn không đi đường vòng thì trực tiếp im lặng.
Minh Thù đặt thú nhỏ lên trên vai, dành ra một tay để kéo hắn dậy.
Thế tử ngồi dưới đất, Minh Thù thấy trên đất có vết máu, nhưng trên người hắn nhìn sơ qua cũng không có vết thương nào, cũng không biết từ đâu ra.
“Đau...” Thế tử ngửa đầu, đôi mắt có ánh sáng nhỏ vụn: “Đau.”
Mùi máu tươi rất đậm trong không khí, Minh Thù cắn một miếng cà rốt.
Ánh mắt sáng của thế tử vẫn nhìn chằm chằm vào củ cà rốt của nàng: “Đói.”
Minh Thù lùi lại mấy bước: “Chừng này vẫn chưa đủ cho ta ăn.”
“Đói.” Thế tử dường như nghe không hiểu lời của nàng: “Đau... đói...”
Thế tử bắt đầu lặp đi lặp lại hai chữ này.
Minh Thù cắn hai ba lần hết củ cà rốt, đưa một tay về hướng hắn.
Hết rồi!
Thế tử nhìn chằm chằm nàng, hai mắt bắt đầu ngấn lệ, chuẩn bị khóc lớn một trận.
Minh Thù: “...”
Không mang theo người như vậy!
Dù sao nàng cũng hết rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi!
Nàng cầm thú nhỏ, vòng quanh không gian này một vòng.
Đó là một không gian rất nhỏ, chỉ khoảng chừng mười mét vuông, có chút không có quy tắc nhưng không có lối ra nào khác.
Nơi có thể đi vào hình như chỉ có phía trên đó.
“Đau... đói...” Giọng nói thế tử vừa tủi thân lại vừa yếu ớt cứ quanh quẩn khắp không gian.
Ta còn đói mà!
Ta còn đau mà!
Ta còn đói mà!
Minh Thù vuốt bụng dưới. Vừa rồi bị ngã xuống, cũng không biết có phải vì té mà rong huyết rồi không, hiện tại cảm giác rất khó chịu.
“Đừng gọi nữa.” Minh Thù đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu quan sát hắn một lát, thật sự là không nhìn ra hắn bị thương ở nơi nào.
“Đau ở đâu?”
Thế tử có chút vụng về vén y phục lên, chỉ vào hông của hắn.
Áo ngoài đã che bên trong, hắn vén lên xong, Minh Thù mới nhìn thấy máu thấm vào chỗ đó lúc này đang không ngừng rỉ máu ra bên ngoài.
Điều này cũng không có gì lạ, vì sao trên mặt đất có nhiều máu đến thế.