"Được, quay về mua đồ ăn vặt cho ta, ta sẽ cho bọn họ rút lui." Minh Thù giải quyết miếng khoai tây chiên cuối cùng, mỉm cười nhìn Quân ca:
"Nhìn xem, ta đã ăn xong rồi, các ngươi không phải mua đồ ăn vặt cho ta nữa. Hôm nay các ngươi hãy cùng nhau đến làm khách ở đồn cảnh sát đi, để ta thể hiện chút lòng mến khách của một chủ nhà, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Quân ca: "..."
Hôm nay ra cửa không xem ngày nên gặp phải một tên bệnh thần kinh.
Chưa từng nghe nói Ôn Ý của Thanh Thị có bệnh!
Quân ca nhìn đám người Lục Mao chằm chằm và nhìn Diêm Trạm đang đứng bên cạnh Minh Thù chưa từng nói một lời nào, hắn thấp giọng dặn dò hai câu, lập tức có người lái xe rời đi.
"Diêm gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Thừa lúc có người rời đi, Quân ca nhìn về phía Diêm Trạm:
"Lão đại nhà chúng tôi từ lâu đã muốn gặp ngài, xem ra lần này phải mời Diêm gia theo chúng tôi một chuyến."
Hôm nay bọn hắn cũng may mắn, bên cạnh Diêm Trạm không có bao nhiêu người, bên phía Ôn Ý này mặc dù có chút phiền phức nhưng cũng may tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Ánh mắt Diêm Trạm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Lão đại các ngươi là ai?"
Sắc mặt Quân ca trở nên khó coi, kẻ khác căn bản đều không biết bọn họ là ai.
"Phụt! Ha ha..." Minh Thù không khách khí cười chế giễu.
Sắc mặt Quân ca cực kém, vẻ mặt có chút lo lắng. Bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy ở khu vực nội thành, ước chừng lúc này cảnh sát đã nhận được tin tức, phải nhanh chóng dẫn bọn họ đi.
Nhưng người bên cạnh Ôn Ý rất nhiều, nếu thật sự bắt ép đi, nhất định sẽ xảy ra giao chiến.
Đúng lúc người đi mua đồ ăn vặt rất nhanh quay trở lại, cứ tưởng Minh Thù nhận được đồ ăn vặt sẽ bảo đám người Lục Mao rút lui.
Trẫm muốn xem xem, ai muốn mời trẫm ăn cơm.
Lúc này Quân ca mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn Minh Thù và Diêm Trạm lên xe rời khỏi, đồng thời lấy hết tất cả vũ khí và dụng cụ truyền tin trên người bọn họ ra.
Trên xe, Minh Thù và Diêm Trạm ngồi chung một chỗ. Diêm Trạm chìa tay ra ôm Minh Thù, đối phương liếc mắt nhìn, có lẽ là biết quan hệ giữa hai người này không đơn giản, cũng không thể tách bọn ra.
Diêm Trạm nhỏ giọng hỏi: "Em muốn chơi trò gì vậy?"
Minh Thù nghiêm túc nói: "Đến chỗ bọn họ ăn cơm chùa."
Trẫm là người có lý tưởng!
Diêm Trạm: "..." Nhất định phải bóp chết cô.
Mặc dù Diêm Trạm không biết cô có chủ ý gì, nhưng cô không thể cứ như vậy mà đi theo bọn chúng. Người của cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng cho thấy rằng còn có chiêu thức phía sau.
Diêm Trạm sờ sờ ống tay áo, nhằm phòng ngừa việc ngoài ý muốn, hắn vẫn nên tính toán trước.
Ngộ nhỡ cái người bệnh thần kinh bị mất não này thật sự đi ăn thì sao?
Lão tử cũng không muốn bị cô hại chết.
"Ôi chao người anh em." Minh Thù đột nhiên nhích về phía trước một chút, đúng lúc cản trở trước mặt Diêm Trạm:
"Các ngươi bắt ta làm gì? Là xem trọng vẻ đẹp của ta hay là xem trọng tài hoa của ta vậy?"
Tuy Diêm Trạm cảm thấy động tác của Minh Thù có chút đột nhiên, nhưng khi nghe những lời này của cô, khóe miệng hắn nhịn không được co giật một trận.
Lão tử chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
"Ôn tiểu thư chả nhẽ không rõ chúng tôi mời Ôn tiểu thư là vì chuyện gì sao?" Quân ca dùng từ lịch sự, đồng thời đá vấn đề trở lại:
"Ôn tiểu thư yên tâm, ở đây đang là Thanh Thị, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với Ôn tiểu thư, chỉ là muốn mời Ôn tiểu thư tới làm khách."
"À, vậy là có cái ăn rồi?" Minh Thù mỉm cười:
"Có thực đơn không? Để ta gọi trước vài món."
Quân ca: "..."
Bệnh thần kinh!
Nghe không hiểu lời hắn nói chỉ là lời khách sáo sao? Ai muốn mời cô ăn cơm!
Quân ca không muốn nói chuyện với Minh Thù, nhưng Minh Thù cứ tán gẫu, đoán chừng nếu đây không phải là Thanh Thị, Quân ca muốn tìm cây kim vá miệng của cô lại.
Thanh Thị giữ một con nhóc như vậy trong tay, rốt cuộc làm sao có thể sống sót.
Nhưng tiểu cô nương không quan tâm sâu sắc đến thế giới sao có thể giữ bình tĩnh như vậy?Cuối cùng Minh Thù cũng được toại nguyện gọi đồ ăn. Quân ca phát hiện cô gọi hết tất cả đồ ăn, không quan tâm đến hắn, ngồi xuống bên cạnh Diêm Trạm, cầm tay Diêm Trạm đùa nghịch, biểu cảm dịu dàng mà tinh nghịch giống như một tiểu cô nương không quan tâm sâu sắc đến thế giới.
Quân ca trầm ngâm một lúc.
Trên đường đi không xảy ra thêm chuyện gì, bọn họ bị đưa đến một ngôi biệt thự ở ngoại ô. Bên ngoài biệt thự có người canh gác, thấy bọn họ đến gần, ánh mắt không ngừng đảo qua người bọn họ.
Minh Thù ung dung bình thản đi về phía trước, đi được hai bước thì quay trở lại nắm tay Diêm Trạm.
Diêm Trạm cảm thấy cô có chút kì lạ, khả năng lại mắc bệnh rồi.
Tuy trong đầu suy nghĩ như vậy nhưng vẫn tùy ý cho cô nắm tay, đáy lòng vui rạo rực, hoàn toàn không phát hiện bây giờ mình giống như một cô vợ nhỏ.
"Thiếu gia, người tới rồi."
Quân ca dẫn bọn họ lên lầu hai, lúc này đang đứng ở trước cửa của một căn phòng.
Người ở bên trong lên tiếng, lúc này Quân ca mới đẩy cửa đi vào.
Là một gian phòng sách, một người đàn ông đứng trước cửa sổ phòng sách, quay lưng về phía bọn hắn.
Nhìn bóng lưng có lẽ là một người đàn ông đẹp trai.
Người đàn ông quay lại, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, thậm chí còn ôn hòa chào hỏi Minh Thù: "Tiểu Ý."
Minh Thù: "..." Hả?
Kịch bản này không phải không đúng không nhỉ... Vì sao Thượng Quan Kỳ lại ở chỗ này?
Nụ cười Thượng Quan Kỳ ấm áp như nắng ấm, giọng nói lại càng êm tai: "Tiểu Ý, đã lâu không gặp."
Thực ra cũng chưa lâu, từ sau lần cô từ chối Thượng Quan Kỳ ở công ty Quý Việt An, Thượng Quan Kỳ cũng không thấy xuất hiện nữa.
Đối với một người không quan trọng, Minh Thù sẽ không tốn thời gian đi quan tâm, cho nên Thượng Quan Kỳ đang làm cái gì, Minh Thù thật sự không biết.
Ánh mắt Diêm Trạm có chút cổ quái nhìn Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ làm như không nhìn thấy, thậm chí chưa từng chào hỏi Diêm Trạm: "Tiểu Ý, lúc mới tới em có nói đói bụng phải không? Anh đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho em rồi, chúng ta đến phòng ăn nhé?"
Ăn...
Minh Thù liếm liếm môi, cuối cùng quyết định từ chối, chuẩn mực mỉm cười: "Nhị thiếu, có chuyện cứ nói thẳng đi."
Giọng nói Thượng Quan Kỳ ôn nhu: "Tiểu Ý, anh chỉ muốn gặp em một lần. Em cứ một mực trốn tránh anh, anh không có cách nào..."
"Nhị thiếu, chúng ta có thể thoải mái được không?" Minh Thù cắt đứt lời Thượng Quan Kỳ.
"Hôm nay anh bắt em đến đây, có mục đích gì nói thẳng được không? Em rất bận rộn."
Đồ ăn vặt còn chờ trẫm sủng hạnh nữa!
Dường như Thượng Quan Kỳ thất thần một chút, giống như bị sự thờ ở xa cách của Minh Thù kích thích, một lúc lâu mới mấp máy môi nói: "Tiểu Ý... anh..."
Thượng Quan Kỳ thiếu quyết đoán, Quân ca không nhịn được nói: "Ôn tiểu thư, mời giao đồ ra, bằng không ngày hôm nay cô đừng hòng ra khỏi đây."
"Đồ?" Minh Thù nheo mắt:
"Là do Lương Thần mật báo cho các ngươi?"
"A Quân!" Thượng Quan Kỳ nhíu mày quát Quân ca, cắt đứt lời của Quân ca, cực kỳ bảo vệ Minh Thù: "Không được phép vô lễ với tiểu Ý."
Quân ca bị mắng có chút bực bội nhưng trong ánh mắt Thượng Quan Kỳ có ý cảnh cáo, hắn không thể làm gì khác hơn là lui qua một bên.
Minh Thù thấy thần sắc kia của Quân ca là biết mình đã đoán đúng.
Nghĩ cũng phải, nếu như không phải có người mật báo, làm sao bọn chúng chắc chắn đồ ở trong tay cô, dám trực tiếp động thủ?
Lương Thần bị ép, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
"Thượng Quan Kỳ." Diêm Trạm ôm bả vai Minh Thù, kéo cô vào trong lòng:
"Ngươi muốn cướp người của ta?"
"Diêm tiên sinh..." Thượng Quan Kỳ dần dần khôi phục thần sắc công tử thế gia nho nhã:
"Tiểu Ý và ngài là quan hệ gì, bây giờ vẫn chưa thể kết luận, sao ngài có thể nói tiểu Ý là người của ngài?"
Giọng nói Diêm Trạm trầm xuống, lộ ra vô vàn nguy hiểm và bá đạo: "Vậy ngươi thử xem."