"Ta thu nhận ai làm đồ đệ thì có liên quan gì đến huynh, ta cũng không ăn mất cái gì của huynh, huynh quản được sao?"
Thiếu niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Nhưng sự kiêu ngạo của Minh Thù lại ở trong nụ cười như gió xuân của cô. Tuy không nhìn ra nhưng lại có thể cảm nhận được.
Tạ Sơ Dương: "..."
"Phu quân, ta hơi khó chịu". Long Sa Tuyết kịp thời lên tiếng.
Tạ Sơ Dương kìm nén lửa giận trong lòng xuống, thấp giọng an ủi: "Ta đưa nàng về".
Hắn liếc mắt về phía Minh Thù nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn hắn. Đừng nói tới ghen tuông tức giận, ngay cả một chút khác thường cũng không nhìn thấy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, ôm Long Sa Tuyết đi vòng qua Minh Thù rồi rời đi.
Long Sa Tuyết vịn vào vai Tạ Sơ Dương. Lúc Tạ Sơ Dương không nhìn thấy liền lộ ra một ánh mắt khiêu khích.
Minh Thù cao giọng: "Long công chúa, mắt ngươi bị chuột rút sao?"
"Khụ khụ khụ..." Long Sa Tuyết bị Minh Thù nói đến mức ho khan không ngừng. Tạ Sơ Dương cũng dừng lại, không biết nghĩ như thế nào, nói chung sự lạnh lùng trên mặt hắn càng nặng nề hơn.
Long Sa Tuyết cúi thấp đầu, đáy lòng thầm hận.
Lão yêu bà này điên rồi sao?
Đột nhiên hét lên...
May mà Tạ Sơ Dương không nhìn thấy... nhưng cảm giác được Tạ Sơ Dương lúc này rất đáng sợ, đáy lòng Long Sa Tuyết có chút dự cảm không ổn.
Tạ Sơ Dương không nói câu gì, ôm Long Sa Tuyết nhanh chóng rời đi.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Tạ Sơ Dương.]
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Ngọc Huy.]
Ừm... Không có giá trị thù hận quần thể sao?
[Không có lợi, không phát.] Hệ thống rất hào phóng.
Minh Thù: "..." Hài Hòa Hiệu rất hào phóng.
Ngọc Huy... nếu cô nhớ không lầm thì cái tên thần kinh trước mặt này tên là Ngọc Huy.
Sao lại gọi là Quốc Huy nhỉ? Quốc Huy không được, Tiên Huy cũng được nha...
[Ký chủ mau ngừng lại, mau tăng giá trị thù hận.] Ký chủ để ý thức của mình bay lên không thể nhìn thẳng.
"Sư phụ, có phải là người thích hắn không?" Ngọc Huy đột nhiên lên tiếng, nói vô cùng thẳng thắn.
Minh Thù kéo áo choàng của mình: "Quỳ đi, ta chưa cho ngươi đứng dậy".
"Ta không quỳ, ta chỉ muốn bái sư chứ ta không làm gì sai, vì sao lại phải chịu phạt?" Trong ngữ khí phách lối của Ngọc Huy còn có một chút ngữ khí trẻ con.
"Bởi vì thân phận của ngươi... không cao bằng ta". Minh Thù cười:
"Ta muốn phạt thì phạt, ngươi có ý kiến gì sao?"
Ngọc Huy lập tức không lên tiếng, cũng thu lại vài phần kiêu ngạo, có chút tức giận nhìn cô chằm chằm: "Dùng thân phận để chèn ép người khác thì có gì hay chứ. Nếu ta sinh ra cùng lúc với người thì thân phận của ta khẳng định là sẽ cao hơn người".
"Ồ? Ngươi muốn soán vị sao?" Thân phận cao hơn cô chỉ có Tiên Đế.
Đương nhiên chỉ là về mặt thân phận, Tiên Đế là người đứng đầu Tiên giới. Người có thể làm Tiên Đế không nhất thiết phải có năng lực tốt cho nên về mặt thực lực, tiên tôn vẫn giỏi hơn một bậc.
Lúc đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo xuất hiện, vừa hay lại nghe thấy đứa con trai sống trong nhung lụa của mình nói câu đó, ông lao đến như một làn khói bịt miệng Ngọc Huy ấn xuống đất.
"Tên tiểu tử chết tiệt này nói lung tung cái gì thế?"
Đảo chủ không chút khách khí dạy dỗ Ngọc Huy nhưng ai cũng có thể nhìn ra được chỉ là ra vẻ như vậy thôi, chứ thực ra đánh không hề đau chút nào.
"Tiên tôn, lời của trẻ con không nên chấp nhất, mong người bỏ qua cho". Đảo chủ cảm thấy ngày hôm nay cực kỳ đen đủi, hết lần này đến lần khác đổ lên đầu ông. Trời sinh tên tiểu tử này không hề có một chút tự giác nào.
"Bản tôn bỏ qua cho thì có ích gì, con trai nhà ngươi muốn soán vị, cái này cần Tiên Đế bỏ qua thì mới được".
"Ý của đứa trẻ này không phải là như vậy". Đảo chủ lại đánh vài cái lên người của thiếu niên. Thiếu niên rất tức tối nhưng lại bị đảo chủ ấn xuống, cậu không giãy ra được. Đảo chủ vẫn còn đang nhận lỗi với Minh Thù:
"Mấy ngày trước trên đảo có được một món đồ trang sức vô cùng tinh xảo, đợi Thiên Lộc Yến kết thúc, hạ quan sẽ tự mình đến cửa tạ tội".
Minh Thù liếc nhìn thiếu niên: "Những thứ đồ kia không cần nữa, vừa hay trong cung của ta thiếu một người quét sân".
Quét sân?
Những lời này không phải là đang nói với ông, bảo con của ông đi quét sân sao?
Trái tim của đảo chủ co rút lại.
Hắn đường đường là thiếu đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo, muốn hắn đi quét sân... cho dù đối phương là tiên tôn thì cũng quá là mất mặt rồi.
Nhưng nhìn mặt Ngọc Huy lại không hề tức giận như vậy, thái độ vẫn kiêu ngạo như trước: "Quét sân thì quét sân, ta tình nguyện quét sân vì sư phụ".
Đảo chủ: "Tình nguyện cái đầu con!"
"Tiên tôn người..."
"Đảo chủ có ý kiến gì không?"
Ý kiến chứ!
"Tiên tôn, ta chỉ có một đứa con trai. Người xem có thể giơ cao đánh khẽ không, ta sẽ nghe lời người..."
"Đảo chủ cho rằng tiên cung của tiên tôn, ai cũng có thể tùy tiện quét?"
Đảo chủ: "..." Đúng là mang thù mà!
Hậu quả khi đắc tội một tiên tôn, đảo chủ không dám nghĩ tới nhưng nghĩ tới đứa con trai bảo bối của nhà mình, ông lại có chút dao động.
Minh Thù nhấc chân đi về phía trước, bỏ đảo chủ lại phía sau: "Còn không mau đi theo".
Ngọc Huy giãy ra khỏi cha mình: "Cha, con đi đây! Đợi con tung hoành khắp trời đất, con sẽ về thăm mọi người".
Đảo chủ: "..."
Lên Tiên giới là đem con trai đi mất rồi.
Ông trở về phải nói như thế nào với phu nhân đây...
Con trai quay lại đi!
-
Minh Thù trở lại Cửu Liên sơn, Ngô Đồng đã cùng Dạ Nguyệt chân quân đợi ở ngoài cung. Dạ Nguyệt chân quân không chút biểu cảm, đã chết lặng.
Lúc cô đi, hắn đoán rằng hắn cũng nên đi.
Quả nhiên, Ngô Đồng ngay lập tức qua gọi hắn.
"Tiên tôn, người định thu nhận tên tiểu bá vương này làm đồ đệ thật sao?" Dạ Nguyệt chân quân thấy Minh Thù dẫn theo Ngọc Huy trở về, không nhịn được mà ghé lại cạnh cô nói thầm:
"Đây chính là bảo bối của Bồng Lai tiên đảo, người dẫn về như vậy... không ổn đâu".
"Đồ đệ?" Minh Thù cười đến khó hiểu:
"Mơ đi, hắn đến để quét sân".
"Phụt!"
"Cười cái gì!" Ngọc Huy trừng mắt với Dạ Nguyệt Chân Quân, rất không khách khí:
"Có gì đáng cười hả, chưa thấy quét sân bao giờ sao? "
Dạ Nguyệt chân quân cũng bị tính cách không sợ trời không sợ đất của Ngọc Huy làm cho sững sờ, tốt xấu gì thì thân phận bây giờ của hắn cũng cao hơn cậu ta đấy...
Bồng Lai tiên đảo nuôi đứa trẻ hung hăng này thành thái tử gia sao?
Không thể chọc giận, không thể chọc giận. Dạ Nguyệt chân quân quyết định đi nấu ăn, tránh việc bị những thứ không bình thường làm ảnh hưởng đến.
"Ta ở đâu?" Thiếu niên xoay đầu quan sát tiên cung:
"Nơi này của người cũng to thật đấy nhưng mà nhìn đơn sơ quá, hoa viên sau nhà của ta còn đẹp hơn ở đây".
Ngô Đồng ở bên cạnh xấu hổ, Tiên giới này không thiếu những kẻ quần áo lụa là nhưng chưa từng thấy ai lại giống như Ngọc Huy.
"Vậy ngươi quay về hoa viên sau nhà của ngươi đi". Hoa viên của trẫm chỉ cần có thức ăn là đủ rồi, không chứa nổi thứ khác.
Ngọc Huy nghẹn lời: "Ta còn chưa bái người làm sư thì ta chưa về. Người đừng nghĩ đến việc đuổi ta về, ta nhất định phải bái người làm sư".
"Chọn cho hắn gian phòng nhỏ nhất". Minh Thù quay đầu dặn dò Ngô Đồng.
"Cái gì?" Ngọc Huy không nhịn được giận:
"Người muốn ngược đãi ta?"
"Quét sân thì chỉ xứng đáng ở phòng nhỏ thôi". Minh Thù cười:
"Sao có thể nói là ta ngược đãi ngươi được chứ?"
"Người..."
Minh Thù đi về phía phòng bếp. Ngọc Huy nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi nói với Ngô Đồng: "Phòng ở đâu, còn không mau dẫn ta đi!".
Ngô Đồng: "..."
Tiên tôn sao lại nghĩ không thông mà đem về một tiểu tổ tông như vậy chứ.