Giọng nói của cô trong trẻo vang vọng trong màn đêm tăm tối.
Tại sao ta lại phải thích nhà ngươi.
Tại sao ta…
Lại phải thích nhà ngươi chứ…
Linh Yển khó chịu, đột nhiên hắn cảm thấy không chắc chắn rốt cuộc thì cô có thích hắn hay không. Cô nói thật lạnh lùng không để lộ chút vết tích nào cả.
“Mà nói đi phải nói lại vì sao ngươi lại thích ta?”
“Thích một người đâu cần có lý do.” Cổ họng Linh Yển nghẹn đắng.
“Khi gặp được người đó, cô sẽ cảm thấy cả tâm hồn rung động. Đi khắp nghìn sông vạn núi cũng chỉ để có một ngày gặp gỡ mà thôi.”
Hắn ngẩng đầu, giọng nói chân thành mà bướng bỉnh: “An Ca, ta đi qua nghìn sông vạn núi là vì cô đó.”
“Vậy thì sông núi của ngươi đi lâu quá rồi, đã qua hơn hai nghìn năm rồi đó.”
Linh Yển: “...” Có thu hồi được câu nói kia không thì bảo?
Minh Thù vuốt ve đầu hắn, mỉm cười ngọt ngào ấm áp: “Đường dài dằng dặc, chàng trai trẻ gắng sức lên!”
Trẫm đáng để theo đuổi đến thế sao?
Không tặng giò heo, ai thèm ở bên ngươi chứ.
Không thèm ở với ngươi, cho ngươi tức chết.
Không chừng vết thương của trẫm còn có thể cứu được.
Linh Yển: “...”
Lão tử đổ bệnh mất.
Sao hắn lại thích kẻ bệnh này chứ.
Linh Yển ôm cục tức bỏ đi, hắn sợ nói tới nói lui mất kiểm soắt bóp chết cô mất.
Làm gì có cô gái nào trong lúc người ta đang tỏ tình lại thốt ra những câu thế này.
Đồ thần kinh.
“Linh Yển.”
Linh Yển trong lòng khó chịu thể hiện hết cả lên mặt, mặt đen sầm nhìn Tạ Hồi vừa gọi mình. Cô lúc nào cũng cư xử rất hòa nhã với tên thư sinh này, cô thấy hắn có gì tốt chứ?
Không cáo ráo đẹp trai bằng lão tử, bay cũng không biết, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch có chỗ nào hay ho đâu chứ!
Tạ Hồi hoàn toàn không hay biết mình bị Linh Yển ngầm chê bai.
Tạ Hồi hơi sợ sệt ôm chặt thanh kiếm gỗ đào: “Linh Yển… tôi muốn hỏi bùa trấn hồn dùng để làm gì.”
“Không biết.”
“Ngươi cũng không biết?”
Linh Yển tỏ vẻ nguy hiểm: “Ngươi lại dám nghi ngờ ta?”
Tạ Hồi: “...”
Tạ Hồi không dám hỏi lại nữa, ôm thanh kiếm gỗ đào chạy nhanh như một làn khói đến chỗ Minh Thù.
Mặt Linh Yển càng hậm hực hơn bèn vọt lên giữ lấy hắn, khắp người Tạ Hồi đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc hắn đã lỡ đắc tội gì với hắn ta chứ?
Minh Thù ở xa chỉ nhìn thấy hai người đứng cùng nhau. Linh Yển rất ghét Tạ Hồi, hai người đó thì có chuyện gì để nói với nhau cơ chứ?
Nhưng lát sau Tạ Hồi đã trở vào trong đoàn còn Linh Yển đi vào trong miếu đá.
Minh Thù cắn một miếng bánh nữa rồi bay vào trong miếu. Linh Yển đang đứng trước mấy chiếc hộp chẳng biết là đang suy nghĩ điều gì.
-
“Lạ thật, sao đưa thôn dân xuống núi đến bây giờ vẫn chưa trở lại nhỉ?”
“Chắc không xảy ra việc gì chứ?”
Với năng lực của họ dù cho có gặp chút trở ngại thì đi về cũng không đến hai giờ, lâu như thế rồi sao vẫn chưa thấy về.
Trong núi không có tín hiệu, không thể nào liên lạc với họ được.
Tạ Hồi đến tìm Minh Thù, chiếc điện thoại chuyên dụng của cô là một kỹ thuật hắc ám ở đâu cũng cỏ thể sử dụng được.
Minh Thù gác chéo chân, Tạ Hồi mang đồ ăn đến thì cô mới chịu giúp. Hắn lẳng lặng dâng cho cô mà ánh mắt khồng quên liếc trộm Linh Yển, hắn ta mà nổi điên lên thì mình sẽ rút ngay tức khắc.
Minh Thù gọi theo số mà Tạ Hồi đưa nhưng không ai bắt máy cả.
Minh Thù gọi hai lần đều không có ai nghe, cô nghĩ một chút bèn hỏi Tạ Hồi ngày tháng năm sinh.
“Chết rồi.”
“Cái gì.” Tạ Hồi hỏi lớn làm cho Linh Yển đang quay mặt về phía quan tài cũng phải giật mình, hắn trừng mắt nhìn.
Tạ Hồi lui về phía sau một chút, giữ khoảng cách với Minh Thù: “Sao lại chết được.”
“Ta đâu phải là hung thủ, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?”
Không phải ở trong đó viết rồi sao.”
Tạ Hồi chỉ vào điện thoại của cô, vẻ mặt lo lắng: “Vừa nãy còn đang yên ổn sao đột nhiên lại chết được chứ?”
“Đới đạo hữu, ngươi làm gì thế…”
“Chu đạo hữu... Họ bị làm sao vậy, mau ngăn họ lại!”
“Sao các thôn dân đều quay trở lại hết rồi!”
Bên ngoài trở nên ầm ĩ, Tạ Hồi đột nhiên biến sắc cầm kiếm gỗ đào đi ra ngoài.
Bên ngoài cảnh tượng rất hỗn loạn, những thôn dân đáng lẽ đã được đưa xuống núi đang tấn công các thiên sư.
Diện mạo của họ đều đờ đẫn, toàn thân âm khí dầy đặc. Rõ ràng đã chết cả rồi.
Chuyện gì thế này, không những giết chết ba thiên sư mà còn có thể thao túng đưa quay họ trở lại.
“Hắn tới rồi.” Linh Yển hét lên từ phía sau.
Tạ Hồi còn chưa kịp nhìn rõ xem cái cái gì đang đến thì quang cảnh trước mắt đã biến đổi.
-
Một gã đàn ông đưa Tô Nhu nhẹ nhàng như chốn không người lướt qua các thiên sư, đi thẳng đến miếu đá.
Gương mặt Tô Nhu trắng bệch, khắp người run rẩy. Khi nhìn thấy Minh Thù, đột nhiên trong mắt cô ta hiện lên vẻ căm giận, tất cả đều do cô hại tôi.
Minh Thù gác chéo chân, ngồi trên một tảng đá vỡ tủm tỉm nhìn người vừa tới.
Cô Dực và Tô Nhu đều tới cả rồi.
Tốt.
Ánh mắt Cô Dực nhìn Minh Thù: “Ngươi chính là An Ca?”
“Ngươi là Cô Dực?”
“Vẫn chưa đến nỗi ngu ngốc lắm.”
“Ngươi cũng đâu thông minh gì cho cam.” Minh Thù xéo xắt nói.
Cô Dực cười nhẹ vẻ rất thích thú.
Hắn nhìn xuyên qua người cô và dừng lại ở cỗ quan tài phía sau, đột nhiên mắt lóe lên vẻ hưng phấn như nhìn thấy một món bảo bối quý giá vậy.
Tỏ ra thái độ như thế với một cái xác thật là biến thái quá đi!
Biến thái như thế là muốn dọa cho trẫm sợ chết rồi chiếm đoạt đồ ăn vặt của trẫm sao?
“Hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi.”
Cô Dực không đặt hết chú ý vào Linh Yển: “Ngươi chỉ cần giao cô ta cho ta, từ giờ về sau sẽ không còn ai có thể trói buộc được ngươi nữa.”
“Ngươi nói thế là thế nào?” Minh Thù nhíu mày.
“Ha ha… Linh Yển chưa nói cho ngươi biết hay sao?”
Cô Dực cười sằng sặc: “Thân xác của ngươi là thứ quan trọng nhất, ngươi không còn nữa thì chúng có thể ra ngoài được. Hứng thú lắm phải không? Hãy mau giao cô ta cho ta đi.”
Âm khí trên người Linh Yển bắt đầu cuồn cuộn nổi lên, Minh Thù chợt hiểu ra Cô Dực không phải đang nói chuyện với Linh Yển mà là nói với oán khí trong người hắn.
Lúc này oán khí đó đang bị kích thích rất mạnh.
Thân thể của Linh Yển run bần bật, hắn phải cố gắng lắm mới không để cho những oán khí đó khống chế mình.
“Cô Dực...”
“Đợi đã, ta có chuyện muốn nói”
Minh Thù giơ tay lên ngăn Linh Yển: “Ngươi muốn thân xác của ta phải không?”
Bọn quỷ bây giờ đều mắc bệnh yêu xác luyến thi rồi chăng?
Cô Dực còn lắm mưu nhiều kế hơn cả Triệu Đức Sinh: “Thân xác của ngươi được âm khí nghìn năm nuôi dưỡng, chính là vật chủ hoàn hảo nhất.”
Minh Thù tỏ vẻ kì lạ: “Ngươi là đàn ông mà lại muốn lấy xác ta làm vật chủ, ngươi có bệnh không vậy?”
Tên quỷ này hết thuốc cứu thật rồi.
Cô Dực lôi Tô Nhu đến đó rồi nắm chặt cằm cô ta ép phải ngẩng đầu nhìn mình: “Ngoài làm vật chủ ra còn có thể dùng vào rất nhiều mục đích khác mà, đúng không nhỉ Tô Nhu?”
Tô Nhu cắn môi nói nhỏ: “Ngươi từng nói là muốn giết cô ta.”
“Đừng vội.” Cô Dực đột nhiên ôm lấy Tô Nhu hôn cuồng nhiệt.
Tô Nhu giãy giụa, sao hắn có thể làm thế này trước mặt người khác được chứ, thật hổ thẹn.
Cô Dực có vẻ rất thích thú đẩy Tô Nhu ra lạnh lùng nói: “Vật chủ này rất chán, tên ngu xuẩn Triệu Đức Sinh có chút việc cũng làm không xong. Nhưng không sao, ta đã tìm thấy vật chủ thích hợp hơn rồi.”
Cô Dực hau háu nhìn vào cỗ quan tài.