“Cô và anh cô đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Hồng tò mò hỏi Thẩm Hàm Nguyệt, Minh Thù thì bay về phía phòng ăn.
Thẩm Hàm Nguyệt lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Tiểu Hồng.
Chân giò không thể nấu xong được ngay nên cô gọi điện thoại để bên ngoài mang đến. Nửa đêm muốn ăn chân giò nhiều như vậy phải gọi đến mấy cửa hàng mới mua được.
Minh Thù gặm chân giò, hỏi vu vơ: “Cô làm dẫn hồn giả bao lâu rồi?”
“Năm năm rồi.”
Tiểu Hồng hiếu kỳ: “Bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.”
“Khi đó cô chỉ mới mười ba tuổi nhỉ?” Tiểu Hồng vô cùng kinh ngạc:
“Địa phủ tuyển lao động trẻ em sao? Không có nhân tính gì cả!”
Minh Thù cười ha hả: “Một đám quỷ thì đâu ra nhân tính.”
Tiểu Hồng: “...”
Cũng đúng.
“Địa phủ đưa ra điều kiện chọn dẫn hồn giả rất hà khắc, trừ nhân tố bên ngoài ra, còn có nhân tố bản thân. Thẩm Hàm Nguyệt có điều kiện phù hợp với dẫn hồn giả, đây mới là nguyên nhân giúp cô ấy có thể làm dẫn hồn giả.” Minh Thù thản nhiên nói.
Muốn tìm một dẫn hồn giả cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa còn là mười năm đổi một lần. Có thể tìm được một người, những con quỷ kia ở địa phủ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chỉ cần có thể vượt qua sát hạch, dù ngươi hai tuổi hay ba tuổi, có thể lên làm là được.
Tiểu Hồng hưng phấn tự tiến cử: “Đại nhân, cô xem tôi có thể làm dẫn hồn giả không?”
Minh Thù liếc mắt nhìn Tiểu Hồng mỉm cười: “Ngươi chết hơi lâu.”
Tiểu Hồng: “...”
Chết hơi lâu là có ý gì?
“Dẫn hồn giả phải là người được chọn lúc vừa mới chết, bởi vì thân thể cần phải tiếp tục đến ở nhân gian, cô chết quá lâu rồi.” Thẩm Hàm Nguyệt giải thích thay cho Minh Thù.
“...” Tiểu Hồng không hiểu nhiều về chuyện dẫn hồn giả:
“Vậy bây giờ cô được coi là người chết hay là người sống?”
“Người sống.” Thẩm Hàm Nguyệt nói.
Dẫn hồn giả là một công việc, ứng với nó sẽ có thù lao. Đối với con người, thù lao cao nhất chính là tuổi thọ.
“Ồ.”
Tiểu Hồng nhìn cô ấy một lúc, không biết suy nghĩ gì mà sau đó một mình bay đến phòng khách.
-
Nhiệm vụ của Tiểu Hồng đã kết thúc, Minh Thù phải đánh chết cô.
Tiểu Hồng khóc ôm chân Minh Thù, khóc than rằng cô bị ép buộc, cô cũng không muốn trở thành lệ quỷ, cô vô tội. Trước đây cô cũng là một tiểu quỷ ai gặp cũng yêu quý, biết đỡ bà cụ băng qua đường, biết cho kẻ lang thang tiền tiêu vặt.
Cuối cùng Tiểu Hồng dựa vào lí lẽ biện luận, cố gắng giành được chút hy vọng sống cho mình, ở lại cạnh Minh Thù, đợi Minh Thù trở về địa phủ rồi đánh chết cô cũng được.
Tiểu Hồng nghĩ lúc trở về, cô lại nghĩ cách và không băn khoăn nữa.
“Chị An Ca, gần đây lệ khí trên người chị Tiểu Hồng đã nhạt đi nhiều.” Tô Đồng bên cạnh vừa làm bài tập vừa nói với Minh Thù.
“Phải vậy không?” Minh Thù ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng nghịch đầu mình.
Tiểu quỷ Tiểu Hồng này ấy... đầu óc quả thực không xấu xa gì.
“Ừm, trước đây tôi thấy trên người chị ấy luôn có âm khí nặng, gần đây dường như đã nhạt đi rất nhiều.” Tô Đồng nói:
“Chị An Ca, lệ quỷ có phải cũng có thể trở nên tốt hay không?”
“Không biết, chừng nào thì cô làm cho tôi chân giò kho tàu?” Tôi quan tâm chuyện này hơn.
“A.” Tô Đồng dời ánh mắt từ sách bài tập đến Minh Thù:
“Hôm nay bạn học tôi tổ chức sinh nhật, tôi và chị tôi phải ra ngoài ăn, cho nên...”
Tô Đồng cảm giác Minh Thù cười chẳng có chút hòa nhã nào.
Cô yếu ớt nói: “Ngày mai cuối tuần, chị tôi chắc sẽ đi ra ngoài, cha mẹ đều đi làm, tôi nhất định sẽ làm cho chị ăn.”
Vì sao quỷ lại muốn tìm đến cô để ăn cơm chùa chứ!
Minh Thù rời đi tìm Thẩm Hàm Nguyệt ăn cơm ké.
Tiểu Hồng ôm đầu, mông lung nhìn Tô Đồng.
“Chị Tiểu Hồng, có thể đặt chiếc đầu chị về lại chỗ của nó không?” Nhìn đúng là hù dọa người ta mà.
Tiểu Hồng ôm đầu bay ra cửa sổ không quan tâm Tô Đồng.
Tô Đồng: “...”
Cộc cộc.
Tô Nhu đi vào, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng ngà, nhìn qua rất đẹp. Cô ta nhìn Tô Đồng dịu dàng nói: “Em gái, chúng ta đi thôi.”
Tô Đồng bất giác so sánh cách nói chuyện đối lập của Minh Thù và Tô Nhu. Minh Thù dịu dàng, giọng cười, lời nói hay thần thái đều khiến người ta thoải mái, ngược lại chị của cô...
Tô Đồng khép sách bài tập lại: “Vâng.”
Thật ra có đôi khi chị An Ca cười cũng rất đáng sợ, như vừa rồi vậy.
-
Thẩm Hàm Nguyệt còn làm việc, Minh Thù rảnh rỗi nên ăn uống no đủ xong liền đi theo cô suốt quãng đường.
Bất giác đã đến khu náo nhiệt, Thẩm Hàm Nguyệt đóng gói xong một linh hồn, quay đầu thì thấy Minh Thù đứng ở một cái sạp không rời chân đi được.
Cô đang muốn đi qua mua cho cô ấy thì đã thấy một người con trai giành trước.
Linh Yển lướt tay qua nhưng hắn cũng không làm gì, thứ đó quỷ cũng có thể ăn.
“Ngươi có hạ độc không đấy?” Minh Thù không nhận lấy ngay.
“Giờ ngươi là quỷ, còn sợ độc chết sao?”
“Ta sợ hồn tiêu phách tán.”
Không biết có phải bốn chữ hồn tiêu phách tán kích thích đến Linh Yển hay không, bởi khuôn mặt còn điểm chút ý cười của hắn đột nhiên trầm xuống: “Ta muốn hại ngươi thì trực tiếp động thủ là được rồi, không cần phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, ngươi có ăn hay không!”
Không khó chịu với đồ ăn.
Thấy Minh Thù nhận lấy, sắc mặt Linh Yển vừa khá hơn đôi chút thì ngay sau đó lại nghe tiếp câu nói của cô: “Dù vậy thì ngươi cũng đánh không lại ta.”
Giờ đây cô là linh hồn...
Nghĩ đến đột nhiên thấy hơi thú vị, nếu không hay là tìm một cơ hội chết một lần thử xem.
Linh Yển cười nhạt: “Ngươi có thể sống đến bây giờ, thực sự là kỳ tích.”
“Là kỳ tích của ngươi sao?”
“Bíp..." Tiếng còi xe át đi giọng nói của Minh Thù.
Linh Yển không nghe rõ Minh Thù nói câu đó, hắn chỉ thấy Minh Thù nghiêng đầu, hơi nóng bốc lên làm mắt của cô mờ đi.
Bên trong dường như gợn sóng khác lạ.
“Ngươi nói gì vậy?”
“Ta nói ngươi là kẻ ngốc.” Minh Thù làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn đồ ăn rồi nói tinh linh:
“Vẫn là cái kiểu ba trăm sáu mươi độ không góc chết kia.”
“An Ca!”
Minh Thù nheo mắt: “Tức giận à? Vậy là tốt rồi, nhìn ngươi tức giận ta sẽ rất vui.”
Không chọc giận được kẻ khùng như ngươi là ngươi thua.
Linh Yển: “...” Thần kinh!
Thẩm Hàm Nguyệt đóng gói xong người cuối cùng, Linh Yển đã bị chọc giận bỏ đi, Minh Thù ngồi một mình ở nơi tối tăm.
Thẩm Hàm Nguyệt đứng đối diện, nhìn thiếu nữ bên kia.
Hơi có khoảng cách nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, nhưng cô biết, cô gái kia đang cười.
Nhưng mà phía sau cô ấy là một vùng tăm tối, tĩnh mịch.
Thỉnh thoảng đèn xe đi ngang qua rọi vào người cô, lúc đó cả thế giới dường như đều bừng sáng.
Mỗi năm cô đều sẽ về địa phủ để báo cảo một lần. Năm năm qua, cô gặp qua cô ấy ba lần, mỗi lần cô gái đó đều mang sắc mặt lạnh lùng nhìn quỷ lui tới, không có bất kỳ tâm tình nào. Mà quỷ xung quanh dường như đã sớm quen dáng vẻ đó của cô, không phải chuyện quan trọng thì sẽ không chủ động nói chuyện với cô.
Có thể khi đó, cô không cảm nhận được trên người cô ấy có cảm giác khiến người khác khó hình dung được.
Mỗi người đều có quá khứ không thể tách rời.
Có lẽ cô ấy cũng có.
Thẩm Hàm Nguyệt hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Minh Thù: “Đại nhân, quay về không?”
“Suỵt!” Minh Thù đưa ngón tay ra hiệu, cười khanh khách nhìn về một phía:
“Xem phim.”
Thẩm Hàm Nguyệt nhìn theo hướng của tay cô.
Đó là cửa của quán KTV, lúc này hai dáng người nhỏ nhắn đang từ bên trong đi ra, nữ sinh váy trắng dìu nữ sinh mặc quần yếm, nữ sinh quần yếm dường như không có ý thức.
“Đây là nhà chị em nhà họ Tô sao?” Minh Thù đợi ở chỗ Tô Đồng, Thẩm Hàm Nguyệt hiển nhiên quen biết hai người này.
Tô Nhu dìu Tô Đồng đến phía trước một chiếc xe rồi nói gì đó với người ở bên trong. Sau đó dìu Tô Đồng ngồi vào ghế sau rồi Tô Nhu cũng ngồi vào.
Xe khởi động, hòa vào trong dòng xe cộ rồi biến mất.