Minh Thù có thể tự do lựa chọn khiến con người có khả năng thấy hoặc không thấy mình, cho nên khi cô bước ra cũng không ai phát hiện.
Bên ngoài phòng bệnh có một cô gái trẻ đang đứng, vẻ ngoài rất giống với Tô Đồng. Cô ta nắm tay bác sỹ tỏ ra rất lo lắng hỏi về tình trạng của Tô Đồng.
Người không biết, tuyệt đối sẽ bị đánh lừa bởi dáng vẻ của cô ta.
“Yên tâm, bệnh nhân không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi." Bác sĩ giải thích với Tô Nhu, sau đó vội vã rời đi vì bận rộn.
Sau khi bác sĩ xoay người rời đi, ánh mắt Tô Nhu liền lộ ra vẻ chán ghét và nhăn nhó.
Minh Thù đứng bên cạnh cô ta chứng kiến tất cả, Tô Nhu cảnh giác liếc qua chỗ Minh Thù nhưng không thấy gì. Cô ta nghi ngờ nhìn mấy lần, cuối cùng mới xoay người vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh những con quỷ khác đều không thấy nữa, hồng y nữ quỷ ngồi ở trên bệ cửa sổ đối diện.
Tô Nhu vào phòng cảm thấy căn phòng hơi lạnh nhưng cô ta nhìn quanh vẫn không thấy gì, chỉ cho rằng có thể do âm khí ở bệnh viện hơi nặng.
“Sao mày còn chưa chết?” Tô Nhu đứng trước giường bệnh của Tô Đồng, ánh mắt đầy thù hận. Hình như cô ta thấy miếng ngọc Tô Đồng đang nắm chặt trong tay, cười lạnh một tiếng: “Không chết cũng tốt, mày hãy thử nếm trải tất cả những gì trước đây tao từng chịu đựng.”
Tô Nhu lấy ra một lọ nhỏ từ trong túi, hình như muốn cho Tô Đồng uống.
“Tiểu Hồng, ngươi đi hù dọa cô ta đi.”
Hồng y nữ quỷ tiến lại gần Minh Thù.
“Tên của tôi không phải là Tiểu Hồng, tôi tên... được rồi, Tiểu Hồng thì Tiểu Hồng. Hù dọa thế nào? Dọa cho sợ hay là hù cho chết?”
“...” Ma quỷ đều hành động vênh váo như vậy sao?
“Dọa nhẹ nhàng thôi, đừng dọa đến điên là được.” Sợ thành kẻ ngốc, thù hận của trẫm biết tìm ai đòi lại.
“A...” Tiểu Hồng bay tới trước mặt Tô Nhu.
Âm khí nồng nặc khắp nơi, tiếp đó trước mặt Tô Nhu liền xuất hiện một khuôn mặt quỷ máu me đầm đìa.
Tiểu Hồng nghĩ Tô Nhu sẽ thét chói tai nhưng ngược lại không có. Tô Nhu nhanh chóng lấy ra một lá bùa dán lên gáy Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nhìn lá bùa đang bay bay cản trở trước mặt bèn đưa tay lấy xuống. Lá bùa tự cháy, lúc này Tô Nhu mới xanh mặt.
“Ngươi đừng qua đây!” Làm quỷ lâu như vậy, kiếp trước lại gặp qua nhiều, Tô Nhu không sợ quỷ thế nhưng cô ta vẫn phải kiêng kỵ năng lực quỷ. Hiện tại, cô ta chỉ là một con người, một người bình thường.
Tiểu Hồng há miệng to đẫm máu, nhào qua phía Tô Nhu.
Tô Nhu xoay người chạy ra ngoài cửa, Tiểu Hồng biết bên ngoài còn có Tạ Hồi nên không đuổi theo.
Tạ Hồi đứng ở ngoài cửa, Tô Nhu đi ra ngoài sẽ đụng phải hắn.
“Sao vậy?” Tạ Hồi có trực giác liền hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi hắn phát hiện An Ca và hồng y nữ quỷ đều vào phòng bệnh này.
Hai con quỷ sẽ không thông đồng làm bậy, ăn cô gái nhỏ kia chứ?
Tô Nhu nhanh chóng kiềm lại cảm xúc: “Không có, không có việc gì.”
Tạ Hồi hồ nghi, Tô Nhu gượng cười, hình như con quỷ không đuổi theo phía sau. Cô ta nhanh chóng đi về phía toilet.
Tạ Hồi nhìn theo bóng lưng Tô Nhu càng thấy nghi ngờ, hắn suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Vừa đi vào liền thấy hai con quỷ một trái một phải tung bay hai bên trong phòng bệnh của Tô Đồng, tư thế đó như sắp ra tay.
“Các người làm gì đấy!” Tạ Hồi đóng cửa lại.
Tiểu Hồng quả thật rất muốn ăn nhưng có Minh Thù ở bên cạnh, ả nào dám. Chỉ có thể nhìn chảy nước miếng, chỉ được nhìn mà không được ăn, thật là khó chịu, không gì khó chịu hơn cảm giác này.
“Ồn ào cái gì, tôi sẽ không ăn cô ấy.” Minh Thù bay xa một chút.
“Ngươi vào đây làm gì?”
Tạ Hồi: “…”
Tôi tới xem có phải cô chuẩn bị ăn thịt người, không muốn làm nhân viên công vụ nữa không.
Không biết từ đâu, Minh Thù moi ra một ổ bánh mì vừa gặm vừa bay. Vừa bay ra xa một mét liền nghe bên kia thét chói tai hai tiếng.
Tô Đồng tỉnh rồi.
Tỉnh lại thấy khuôn mặt đầm đìa máu, sợ đến hồn bay phách lạc.
Sau đó là tiếng thét của Tiểu Hồng.
“Ngươi là quỷ la gì mà la?”
Muốn hù chết trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
“Là cô ấy thét trước!” Tiểu Hồng đẩy hết trách nhiệm cho Tô Đồng.
“Mọi người đừng tới đây.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đồng trắng bệch.
Ở đây, chỉ có Tạ Hồi là người. Hắn tằng hắng một cái: “Cô đừng sợ, tôi là thiên sư, sẽ không để bọn họ hại cô.”
Tô Đồng cũng có thể phân biệt người và quỷ, Tạ Hồi nói chuyện với cô gái một lúc. Tuy vẫn còn sợ nhưng đã khá hơn nhiều.
Cô nhìn Tiểu Hồng trở về bình thường, lại nhìn Mình Thù cách đó không xa đang gặm bánh mì... Quỷ cũng có thể ăn bánh mì sao?
“Tôi nhớ, hình như tôi gặp tai nạn... Đây là bệnh viện sao? Mọi người... ở đây làm gì?” Tô Đồng không biết vì sao mình có thể thấy mấy thứ này, rất lâu, đã rất lâu rồi không thấy.
“Ây, không sai, cô bị tai nạn xe, tôi đã cứu cô.” Minh Thù cười híp mắt nói.
Tô Đồng kinh ngạc, cô nhìn về hướng Tạ Hồi, muốn nhận được một câu trả lời từ Tạ Hồi.
Tuy Tạ Hồi cảm thấy rất vô nghĩa nhưng vẫn gật đầu, đây là sự thật.
“Cô, tại sao cô muốn cứu tôi?”
Một con quỷ cứu mình, Tô Đồng cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Trong ấn tượng của cô, quỷ đều rất đáng sợ. Giống như con quỷ áo đỏ bên cạnh, với vẻ ngoài dữ tợn và đều muốn ăn cô.
“Cô biết nấu cơm không?” Minh Thù bay tới gần một chút, hỏi với vẻ mong đợi.
Làm quỷ rất khó khăn, không tìm được ai nấu ăn ngon, thật xin lỗi dạ dày của trẫm.
Con quỷ này thật không giống với những con quỷ mà Tô Đồng từng gặp qua, trên người cô ấy không có âm khí. Nếu như không phải Tạ Hồi nói cho cô biết, cô sẽ cho rằng đó là một con người.
Hơn nữa cô ấy rất đẹp, mang theo một nụ cười ấm áp. Tô Đồng dường như cảm thấy quỷ cũng không còn đáng sợ nữa.
“Biết chứ.” Thế nhưng việc này thì có quan hệ gì với việc cứu Tô Đồng?
Minh Thù cười càng ấm áp: “Để báo đáp ơn cứu mạng, có phải cô nên cảm tạ tôi không?”
“Ơ...” Tô Đồng nói với vẻ thấp thỏm: “Vâng... đúng vậy.”
“Tôi không cần cô lấy thân báo đáp, cô nấu cho tôi ăn là được rồi.” Minh Thù rất mong chờ vào tài nấu nướng của Tô Đồng, nếu có đẳng cấp của một đầu bếp thì càng tốt.
Vì sao cô cảm thấy việc này càng ngày càng kỳ lạ nhở?
Tạ Hồi ở bên cạnh cũng đồng cảm. Không phải một mình cô có cảm giác sai sai, hắn cũng thấy sự việc này có chút kỳ lạ.
Nhân viên công vụ đến từ địa phủ có vẻ ngoài không giống với yêu tinh quỷ quái.
-
Tạ Hồi không thể chờ lâu nhưng Minh Thù và Tiểu Hồng chính là những con quỷ rảnh rỗi, hai con quỷ bay lơ lửng trong phòng của Tô Đồng. Tô Đồng sợ sệt chui trong chăn, tại sao các cô ấy còn chưa đi.
“Em gái.”
“Chị.” Mắt Tô Đồng sáng ngời. Có người đến, cô không cần phải sợ hãi nữa.
Tô Nhu bước vào, ánh mắt không ngừng đảo khắp phòng, không phát hiện gì khác thường. Lúc này cô ta mới đi vào trong, nụ cười trên mặt thật ngọt ngào: “Làm chị sợ muốn chết, em không có việc gì thật may mắn, chị đã hỏi bác sĩ, không có gì đáng ngại.”
“Dối trá.” Tiểu Hồng bay tới bên cạnh Minh Thù, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Tô Nhu.
Vừa rồi cô gái này không phải muốn hại cô gái trên giường sao nhưng bây giờ lại làm ra vẻ như tỷ muội tình thâm.
Con người thật dối trá.
Minh Thù không có phản ứng gì, tiếp tục gặm bánh mì.
“Bây giờ muộn quá rồi, ba mẹ không mua được vé cho nên không thể lập tức về đây.” Tô Nhu an ủi Tô Đồng:
“Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, sẽ có thể xuất viện nhanh thôi.”