Khô Lâu không nên kéo Minh Thù đi luyện cấp, cô chỉ muốn tyêu thương đồ ăn vặt, không muốn di chuyển một chút nào cho nên cơ bản đều là ăn ké kinh nghiệm.
Đến nửa đêm người Đệ Nhất Lâu đều đăng xuất đi ngủ, Minh Thù thì tinh thần phấn chấn tác oai tác quái trên kênh thế giới, rước lấy một trận đuổi giết của Trường An Minh.
Minh Thù bỏ lại truy binh phía ở sau, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Tây Tử Lâm đứng cách đó không xa.
Mở bản đồ mới phát hiện mình lại chạy đến Ám Dạ Hồi Lang.
Lúc này rất ít người chơi Minh Thù xuất hiện rất nổi bật, Tây Tử Lâm hí hửng chạy đến.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần đại thần, chị còn chưa ngủ sao?
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi đang tu tiên.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Hả?
Dường như Tây Tử Lâm không hiểu lời này có ý gì, nhưng cũng không bị rối tiếp tục gõ chữ.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần anh đánh phó bản với em đi, bây giờ muộn quá tìm mãi mà vẫn không có người lập đội cùng.
Ít nhất phải từ hai người trở lên mới có thể vào Ám Dạ Hồi Lang.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tại sao tôi phải giúp cô đánh phó bản?
Trẫm muốn giá trị thù hận của ngươi, có quỷ mới giúp ngươi.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Không không, không cần đại thần giúp em đánh, chị cùng em đi vào là được rồi.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Tại em không tìm được người.
Minh Thù muốn đi, nhưng đi hai bước liền quay lại.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Còn cần lập đội không?
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần thật tốt.
Tốt?
Đợi lát nữa trẫm cho ngươi biết cái gì gọi là tốt.
Thực ra Boss của Ám Dạ Hồi Lang không khó đánh, dù sao chỉ là Boss cấp bốn mươi, nhưng tỷ lệ rơi lông chim mà Minh Thù nói rất hiếm, có người nói đánh cả tháng cũng không rớt.
Sau khi tiến vào phó bản, Tây Tử Lâm giải quyết quái nhỏ so với thời điểm trong lăng mộ kỹ thuật bây giờ có thể xem như là thành thạo.
Sau khi xử lý xong tất cả quái nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại đại Boss.
Sau cùng đại Boss sẽ cuồng hóa, mà trên phần công lược viết phải cắt đứt quá trình cuồng hóa của đại Boss.
Tây Tử Lâm đang chuẩn bị cắt ngang đại Boss, đột nhiên xuất hiện ánh sáng kỹ năng chói mắt trước mặt ngăn cản cho đại Boss.
Tiếp theo nhân vật liền nằm liệt giữa đường.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần...
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Trượt tay, làm lại lần nữa đi?
Minh Thù nói cực kỳ có thành ý, Tây Tử Lâm cũng không thể mặt dày trách Minh Thù.
Lần thứ hai hai người vào phó bản.
Kết quả giống nhau.
Lần thứ hai Tây Tử Lâm nằm giữa đường.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần, một mình em có thể làm được.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi giúp cô không tốt sao?
Trẫm cũng không tin cô ta không tức chết.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm:...
Minh Thù giúp một tay Boss liền cuồng hóa, sau đó cô ta liền nằm giữa đường, có thể không giúp không?
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Được
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Lại tiếp chứ?
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần, chị không ngủ sao?
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Vẫn đang tu tiên.
Kéo giá trị của ngươi, ngủ cái gì mà ngủ, trẫm phải thức.
[Trò chuyện riên ] Tây Tử Lâm: Đến đi.
Tây Tử Lâm muốn Minh Thù đừng ra tay nữa, nhưng vừa đánh chữ xong lại xóa đi.
Những lần vào phó bản tiếp theo, Tây Tử Lâm không ngừng nằm giữa đường.
Nằm giữa đường.
Nằm giữa đường.
Nằm giữa đường n+1 lần.
Minh Thù miệt mài cố gắng muốn đem việc đánh Ám Dạ Hồi Lang thành ác mộng của Tây Tử Lâm, không làm cô ta tức chết, trẫm vẫn tiếp tục
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần, em... Em muốn đi ngủ.
Lại tiếp tục đánh trong lòng cô ta sẽ có ám ảnh.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Ngày mai tiếp tục không?
Một lúc sau Tây Tử Lâm mới trả lời, ngay khi Minh Thù tưởng rằng cô ta đã đi ngủ, Tây Tử Lâm gửi tin qua.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Ngày mai gặp đại thần.
Mấy ngày sau đó, ngoại trừ Minh Thù truy đuổi Nhan Như Mộng và Cửu Dương Thần Khởi khắp thế giới, thì hàng ngày khiến Tây Tử Lâm nằm giữa đường.
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Tôi nói này đại lão, cả ngày cô ở chung với Tây Tử Lâm kia làm gì? Tôi gọi cô đi thăng cấp cô cũng không đến, cô xem hiện giờ cô cấp bao nhiêu rồi? Cho nhân vật nói chuyện yêu đương không biết ngượng à?
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi bận làm gian thương, không rảnh thăng cấp.
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Tôi không tin, gần đây cô mê muội đến mất cả ý chí! Dù Nhan Như Mộng không thích, cũng không cần tìm đại ai đó chứ. Ai biết đó là nam hay nữ, độc thân rất tốt nhìn tôi đi, đại lão, tỉnh lại đi!
Đúng, hiện tại trên thế giới đều truyền tai là vì Nhan Như Mộng không thích Lan Chỉ, cho nên Lan Chỉ mới nhằm vào Nhan Như Mộng.
Hãm tài nha những tên yêu tinh này cũng không hỏi ý của trẫm, loan truyền đồn bậy.
Rõ ràng là trẫm muốn nữ chính giả hận mình.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi thực sự đang kiếm tiền.
Không kiếm tiền trẫm ăn cái gì đây!
Trẫm là người có đạo đức nghề nghiệp!
Vì muốn Khô Lâu tin tưởng, Minh Thù cố ý chụp lại ghi chép giao dịch gần đây. Khô Lâu nhìn xong thì làm toáng lên, làm như lúc này Minh Thù gian thương là tội ác tày trời không bằng.
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Cô biết gần đây đội của Tiêu Tịch đã sắp làm xong trang bị chưa?
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Đội của chúng ta cô còn chưa phải cấp cao nhất, còn có Cố Tiểu Thỏ... Ôi, tôi tức đến mức không muốn nói chuyện nữa.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Vậy anh còn không đi làm trang bị cho đội ngũ đi, lăn qua lăn lại với tôi làm gì?
[Trò chuyện riêng] Khô Lâu: Vâng vâng, ngài là đại lão.
Khô Lâu nói rách mồm cũng không có tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể tắt trò chuyện riêng, đi luyện tập cho đám bang chúng không nên thân kia.
[Tin tức hệ thống] Mở lăng mộ tầng năm mươi, cách thời điểm Ma Vương xuất thế còn có mười lăm ngày, xin các người chơi cố gắng ngăn cản Ma Vương xuất thế.
Thời điểm Minh Thù thấy tin tức này đang dùng nấm chế thuốc, nhìn xong coi như không có chuyện gì tiếp tục chế thuốc.
Có lẽ là vì thời gian cách lúc Ma Vương xuất thế càng ngày càng ngắn, cho nên Liễu Nhan và Cửu Dương Thần Khởi cũng không để ý đến Minh Thù dù gặp phải cũng tránh né cô, thực sự không né được thì đăng xuất.
Nhưng Tiêu Tịch, thời gian vào game trở nên ít đi.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần, hôm nay đánh phó bản không?
Tây Tử Lâm miệt mài đánh phó bản rồi lại nằm giữa đường, mỗi ngày đều điểm danh đúng giờ.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Đánh.
Tây Tử Lâm đã chờ ở phó bản, Minh Thù vừa đến cô ta liền mở phó bản.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần chị không đánh lăng mộ sao? Em nghe nói trong tầng năm mươi lăng mộ có phần thưởng, có người đánh ra trang bị hiếm đấy.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Ừ.
Trẫm có thể làm ra trang bị hiếm, làm gì cần phải sống chết đánh xuống phía dưới.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần thật sự không muốn đánh sao?
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Cô muốn đánh sao?
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đương nhiên là muốn... Nhưng không ai mang em theo, kỹ thuật em không tốt, người chơi lập đội với em lúc trước đều ghét bỏ em...
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Cô có thể làm nũng, có khi có người chơi mang cô theo đấy.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Như vậy sao được, em không phải loại người như vậy.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Trò chơi thôi mà, đánh mấy chữ ai biết người ngồi máy tính đối diện là ai.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Vậy cũng không được!
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần, chúng ta đánh phó bản đi.
Tây Tử Lâm nhanh chóng nói sang chuyện khác, chuyên tâm đánh quái.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Nếu không phải hình tượng của tôi không được, tôi cũng muốn dùng mặt kiếm ăn.
Đều tại nguyên chủ chọn Khu Cước Đại Hán gì đó, muốn tìm một cô gái nấu cơm cũng không được.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm:...
Tây Tử Lâm nhìn Khu Cước Đại Hán bên cạnh mình, lần thứ hai cảm thấy mình có thể đứng bên cạnh Lan Chỉ, thật sự phải tiếp nhận đủ loại chê trách.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần, có đôi khi bề ngoài không thể hiện cho cái gì cả, quan trọng là tâm hồn.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi khá nông cạn, chỉ nhìn mặt.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm:...