[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Không ăn thì lấy sức đâu đánh quái.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Nói thật có lý tôi không thể phản bác, Khô Lâu mấy người đợi một chút, tôi đi mua đồ ăn vặt đã.
[Đội] Khô Lâu: Mẹ kiếp mau quay về cho tôi!
Bởi vì Nhiễm Nhiễm và Ly Ca cùng nhau đi mua đồ ăn vặt, khiến cho bọn họ phải trơ mắt nhìn một đội khác vượt lên trước bọn họ.
Chờ đến khi Nhiễm Nhiễm và Ly Ca quay lại, Khô Lâu đã tức đến sắp phát điên.
Cứ mỗi mười tầng hệ thống sẽ có thông báo về đội đầu tiên vượt qua.
Phong Hành Vạn Lý là do Tiêu Cảnh Hàn dẫn đội, có điều là khi ở tầng thứ hai mươi lăm bọn họ bị tiêu diệt toàn đội, nơi đó có một tiểu Boss bọn họ đánh không lại.
Khô Lâu vội vàng đuổi theo bọn họ.
Thế nhưng đuổi theo cũng không có tác dụng gì, Khô Lâu và Hộ Hoa Linh cũng đánh không lại.
[Đội] Thiên Lý Truy Phong: Hừ, cho là bản thân thật lợi hại lắm sao?
[Đội] Xuyên Bối: Aiz, tiếng chó sủa ở đâu ra vậy, Nhiễm Nhiễm nghe thấy không?
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Nghe thấy rồi, ồn ào muốn chết.
[Đội] Thiên Lý Truy Phong: Đừng có mà chỉ đông mắng sang tây, có bản lĩnh thì tụi mày vượt qua đi!
[Đội] Xuyên Bối: Còn biết tụi tao đang chỉ đông mắng tây là còn dạy dỗ được.
[Đội] Trường kiếm ba thước: Người Đệ Nhất Lâu tụi mày, ngoại trừ giỏi khua môi múa mép còn có bản lĩnh gì chứ?
Tiêu Cảnh Hàn và Hộ Hoa Linh im lặng, bọn họ đồng thời nhìn quái cách đó không xa.
Một lúc sau Tiêu Cảnh Hàn quyết định thử một lần nữa, Khô Lâu la hét đừng để tụi nó giành trước, Hộ Hoa Linh lại ngăn người lại.
Minh Thù đoán là Hộ Hoa Linh muốn quan sát bọn họ, cô dựa vào ghế điều chỉnh góc nhìn đến đội ngũ của Tiêu Cảnh Hàn.
Tiêu Cảnh Hàn không phụ sự mong đợi của mọi người, lần thứ hai xung phong đi đầu.
Tiêu Cảnh Hàn đi chừng mười lăm phút mới quay về, lần này bọn họ quay về còn có thêm Liễu Nhan.
Khô Lâu và Hộ Hoa Linh đã thử qua một lần, mười phút đã bị diệt hoàn toàn.
Có thể là Liễu Nhan đưa ra đề nghị cho bọn họ, Tiêu Cảnh Hàn đi về phía đội của Hộ Hoa Linh.
[Lăng mộ] Tiêu Tịch: Liên minh thử xem.
[Lăng mộ] Hộ Hoa Linh:?
[Lăng mộ] Khô Lâu: Liên cái con khỉ ấy? Ai muốn liên minh với tụi mày, không chơi!
Tiêu Cảnh Hàn hiển nhiên không hỏi ý kiến Khô Lâu, hắn biết Hộ Hoa Linh mới là người đứng đầu.
[Lăng mộ] Tiêu Tịch: Các đội có thể liên minh trong lăng mộ.
Ý sâu xa là phó bản này đặt ra không thể không có thâm ý.
Bọn họ đánh Boss này lâu như vậy cũng không thành công, Liễu Nhan đề nghị bọn họ liên minh.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Đi nào, tôi dẫn mọi người đi thể hiện cho bọn họ xem.
Minh Thù đột nhiên quát một tiếng trong đội.
[Đội] Khô Lâu: Đại lão biết vượt qua như thế nào sao?
[Đội ngũ] Hộ Hoa Linh: Có nắm chắc không?
[Đội ngũ] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Năm mươi năm mươi.
Vừa nãy cô quan sát một chút, chỉ cần canh đúng lúc là có thể đánh chết Boss này.
[Đội ngũ] Ly Ca: Có thể không liên minh đương nhiên là tốt nhất, Đệ Nhất Lâu chúng ta không cần liên minh với người khác.
[Đội ngũ] Xuyên Bối:...
Đệ Nhất Lâu đứng đầu từ dưới lên.
Mặc dù Xuyên Bối không nói chuyện mọi người cũng biết hắn muốn biểu đạt cái gì, khiến cho mọi người ném bom Xuyên Bối tới tấp, làm sao có thể vì chí khí của người khác mà diệt uy phong của mình.
[Đội] Xuyên Bối: Tôi sai rồi, tôi sai rồi, bà cô ơi tôi sai rồi còn không được sao!
Bên kia, Hộ Hoa Linh đã nói xong với Tiêu Cảnh Hàn, hắn thử một lần nữa, nếu như không được thì liên minh.
Không nên phá hỏng đường lui.
Đây mới là khí phách một người lãnh đạo nên có.
Chứ không phải như Khô Lâu lãnh đạo bang diễn viên này.
Liễu Nhan có thể là tham gia thiết kế phó bản này, cô ta biết bên trong có cái gì, lúc này có hơi vội không muốn người khác giành trước.
Nhưng Tiêu Cảnh Hàn lại không có động tĩnh gì, hắn chỉ nhìn Cố Tiểu Thỏ được Hộ Hoa Linh bảo vệ trong đội.
Minh Thù bắt đầu phân phối nhiệm vụ, trước đó những người này đều đánh rất lộn xộn. Tôi đánh cậu làm vướng, cậu đánh tôi trở ngại, thậm chí còn có cả ta đánh mình.
[Đội] Xuyên Bối: Haiz, Khô Lâu anh xem đại lão nhà người ta đi, đây mới là đại lão, anh nhanh từ chức đi!
[Đội] Ly Ca: Ủng hộ Khô Lâu từ chức.
[Đội] Khô Lâu: Mấy người giỏi lắm, lúc tôi từ chức là ai sống chết cầu xin tôi quay về hả.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Không phải tôi.
[Đội] Khô Lâu: Cậu khóc là hăng nhất, tôi còn có ảnh chụp đây!
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Mấy người có muốn ăn bữa khuya, ngồi xuống ôn lại kỷ niệm thanh xuân không?
Đánh một trận cũng nói nhảm nhiều như vậy, đáng đời đứng nhất từ dưới lên.
[Đội] Ly Ca: Hì hì, đại lão lên tiếng kìa, bắt đầu đi bắt đầu đi.
[Đội] Hộ Hoa Linh: Tiểu Thỏ đừng chạy loạn, nghe theo lệnh tôi.
[Đội] Cố Tiểu Thỏ: Vâng sư phụ.
[Đội] Ly Ca: Ai da, Khô Lâu anh sắp thất sủng rồi!
[Đội] Cố Tiểu Thỏ:??
Trong đội nhốn nháo một trận, chờ đến khi Hộ Hoa Linh kêu bắt đầu mọi người mới nghiêm túc.
Minh Thù là người tiến lên cuối cùng, nghề nghiệp của cô có thể biến thân cho nên sau khi tất cả mọi người chết hết Minh Thù còn vẫn còn một mạng, Boss cạn máu không kịp hồi máu bị Minh Thù đè trên mặt đất.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Lần đầu tiên phát hiện thấy hình như thú nhân rất hữu dụng.
[Đội] Ly Ca: Nhưng vẫn thật xấu xí, không hiểu thẩm mỹ của đại lão.
Minh Thù cũng rất bất đắc dĩ, cô cũng hết cách đây là nguyên chủ chọn đó!
Khô Lâu hưng phấn vì bọn họ có thể vượt qua được đội của Tiêu Cảnh Hàn, cố ý cười nhạo đám người đối diện trong lăng mộ.
Cười phấn khích còn hơn một đứa trẻ con.
[Tin tức hệ thống] Chúc mừng đội đã [Đánh chết tất cả đồ đê tiện trong lăng mộ] đến tầng ba mươi của lăng mộ.
Minh Thù rời khỏi phó bản đã là mười hai giờ đêm.
Cô xoa xoa mắt có chút đau nhức chuẩn bị thoát game đi ngủ.
Ngay tại lúc cô chuẩn bị rời khỏi có một tin nhắn nhảy ra.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần chị đánh xong phó bản chưa? Em tìm được Ám Dạ Hồi Lang mà chị nói rồi, nhưng em phải lập đội mới đánh được... Một mình em không làm được. Đại thần chị có thể đi với em không?
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Nếu không đi được vậy em nghĩ cách khác.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần ngủ ngon! Em nhất định phải bái chị làm sư phụ!
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Cố gắng lên.
Minh Thù tắt trò chơi rửa mặt lên giường liền ngủ.
Hôm sau cô rời giường đã sắp đến trưa, chậm rãi vệ sinh xong mở máy vi tính vào game.
Cô vừa vào liền bị kéo đến lăng mộ đánh quái, Minh Thù cảm thấy thực sự buồn chán, cô muốn đi giết Liễu Nhan.
Có thể nghĩ đến hiện tại Liễu Nhan đã ở lăng mộ, nên cô chỉ có thể tiếp tục đánh quái.
Chỉ có thể trông chờ vào việc qua cửa trước bọn họ, có thể làm Liễu Nhan tức chết.
Xuống lăng mộ càng sâu thì càng khó đánh, bọn họ đánh nửa ngày cũng không qua được một tầng, đây cũng không phải vấn đề kỹ thuật, đây là do kỹ thuật cùng đẳng cấp và trang bị có vấn đề.
Đương nhiên Tiêu Cảnh Hàn cũng phát hiện ra được, bọn họ rời khỏi lăng mộ chạy đi thăng cấp.
[Trò chuyện riêng] Nhan Như Mộng: Lan Chỉ cô có bộ đồ của Phong Thần phải không?
Minh Thù đang buồn chán đột nhiên Liễu Nhan tìm tới cửa.
Cô nhếch môi cười cười, đè phím đánh chữ cường độ như muốn đè Liễu Nhan xuống kéo giá trị thù hận.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Đương nhiên là có.
[Trò chuyện riêng] Nhan Như Mộng: Cô ra giá.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi sợ cô mua không nổi.
[Trò chuyện riêng] Nhan Như Mộng:...
Lời này của Lan Chỉ là đang khinh thường ai?
Liễu Nhan lại nghĩ tới chuyện mua thần khí lần trước, liền cười lạnh.
[Trò chuyện riêng] Nhan Như Mộng: Cô cứ ra giá đi.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Bộ đồ Phong Thần là trang bị hiếm, hiện tại toàn server cũng không còn mấy người chơi có bộ đồ này. Nhìn cô đáng yêu như thế giảm giá cho cô, tám ngàn.
"Phụt!"
Liễu Nhan nhìn câu nhìn cô đáng yêu như vậy giảm giá cho cô, thiếu chút nữa từ máy vi tính bên này bò qua bóp chết Minh Thù.